Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1404 : Run sợ (3)
Ngày đăng: 16:58 30/04/20
Cảnh tượng ở trong đầu Nhậm Tì truyền qua ý thức của tôi. Lúc này, tôi không thể cắt đứt kết nối với Nhậm Tì được, bằng không, tôi chỉ nhìn thấy mỗi cảnh tượng Nhậm Tì ngất xỉu, chứ không biết thêm chuyện gì.
Nhưng nếu như kết nối, thì không chỉ nhìn thấy cảnh tượng mà Nhậm Tì thấy, mà cảm xúc của anh ta cũng theo đó tràn vào ý thức của tôi.
Bầu trời tối đen kéo dài mãi về phía xa, con đường cũng dài hun hút và yên lặng như tờ… Một mình Nhậm Tì đang đi trên con đường như thế. Anh ta không thể làm chủ được thân thể, mà bị ép buộc tiến về phía trước. Lục phủ ngũ tạng của anh ta đều đang khe khẽ run rẩy, là do sợ hãi mà phát run. Các bắp thịt co giật, tê dại không khiến anh ta ngã nhào xuống đất, mà tiếp tục dời gót đi như một cái máy.
Cũng là một con đường trong bóng tối, nhưng con đường mà Nhậm Tì đang nhìn thấy khác hẳn quốc lộ Quảng Nguyên. Không hề có âm khí trùm phủ, chẳng có cảnh vật kì quái, chỉ có đồng hoang cằn cỗi và con đường thẳng tắp. Không nghe thấy tiếng hô hấp, chẳng nhìn thấy ánh sáng, cũng chẳng cảm nhận thấy sinh vật nào ngoài chính mình. Khoảng đất trời này tựa như chỉ còn mỗi Nhậm Tì.
Nỗi sợ cứ thế trào dâng, không thể áp chế nổi.
Nhậm Tì sợ đến mức chỉ muốn hét lên, nhưng lại không phát ra nổi âm thanh nào. Dây thanh đới của anh ta đang run, nhưng âm thanh thì không phát ra được.
Nỗi sợ này, một nửa là do sợ chết, nửa còn lại thì sinh ra một cách vô cớ.
Tôi bị tác động theo, cũng cảm thấy thân thể mình uể oải.
Tôi còn nhớ, theo như trong hồ sơ, sau khi xuất hiện ở đường Hoàng Tuyền thì Nhậm Tì có gặp phải những hồn ma khác. Và cũng giống như họ, đi như kẻ mộng du tiến về Địa Phủ.
Nhưng lần này, con đường trống không.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi không phải là năng lực của Vương Tiểu Soái có thay đổi, cũng không phải thời cơ mà Nhậm Tì xuất hiện ở đường Hoàng Tuyền không đúng, mà là bản thân đường Hoàng Tuyền có vấn đề, Địa Phủ đã gặp phải trục trặc.
Chuyện Địa Phủ không đủ người đã từng được Ngô Linh nhắc đến. Một số Quỷ Sai đã đầu thai vào thế giới của loài người. Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu chính là hai linh hồn trong số ấy.
Người của Thanh Diệp đã có mấy lần tiếp xúc với Quỷ Sai của Địa Phủ và Quỷ Sai không phải là không mắc sai lầm. Diệp Thanh và Ngô Linh đã giao lại cửa ra vào dị không gian cho Quỷ Sai xử lý, nhưng kết quả là con ma núi Quảng Nguyên từ đầu bên kia chạy qua, chiếm ngay núi Quảng Nguyên, rồi thoải mái lan rộng sức ảnh hưởng của mình.
Những hồn ma lạc lối sẽ mãi mãi vất vưởng giữa chốn nhân gian nếu không có sự hướng dẫn của Quỷ Sai.
Nếu đã vậy thì đường Hoàng Tuyền trống trơn như thế này, hình như cũng có thể hiểu được.
Chuyện này hoàn toàn không phải điềm lành.
Bản năng tôi đang mách bảo như thế.
Thế giới ác hóa, ma quái lộng hành, đường Hoàng Tuyền không còn linh hồn… Tất cả liên kết lại, đều chứng minh cho sự thật – thế giới đang dần dần tan vỡ.
Tôi chợt cảm thấy run sợ, cảm giác này không đến từ nỗi sợ của Nhậm Tì, mà là sợ hãi trước loại trạng thái này.
Cái thế giới mà con ma núi Quảng Nguyên đã từ đó chạy qua bên này hiện ra trong đầu tôi.
“Con mơ thấy chú Vương hả? Hôm qua con chưa nói vì sao lại coi chú Vương là kẻ bắt cóc?” Nhậm Tì hỏi, giọng điệu khá nôn nóng.
Cô bé liếc mắt nhìn Vương Tiểu Soái, rồi cúi mặt xuống: “Chú ấy đến trường đón con… còn cha mẹ thì đuổi theo đằng sau…”
“Thế sao con lại chịu đi theo chú Vương chứ?” Nhậm Tì lại hỏi.
Bé gái ngẫm nghĩ mãi, vẻ mặt đầy tội nghiệp và bối rối.
“Con thấy chưa, chú Vương đâu phải kẻ bắt cóc. Con phải quen chú ấy, mới chịu đi với chú ấy chứ. Cha và mẹ cũng có mặt mà.” Nhậm Tì nhẫn nại vỗ về, nhưng vẻ mặt thì không ổn chút nào.
Bé gái một lần nữa gục mặt xuống, không nói nữa, nắm chặt tay cha mình.
Tôi nhận thấy Vương Tiểu Soái hình như đang suy tư gì đó.
Tôi hoài nghi đánh giá Vương Tiểu Soái.
Anh ta ăn mặc bình thường, xem ra mấy năm qua, anh ta không trở nên giàu có như Nhậm Tì. Nếu nói túng quá làm liều, thì không thể nào được. Không lý nào anh ta lại đột nhiên biến thành kẻ bắt cóc, lại nhắm ngay con gái của người quen như thế chứ?
Mà những gì mà cô bé mơ thấy nghĩ lại cũng thật là quái.
Con gái Chu Vân cũng là một đứa bé đúng lý sẽ không ra đời. Nhưng trước khi tai họa ập đến, con gái của Chu Vân không gặp phải chuyện gì dị thường hết, chỉ có bản thân Chu Vân là bị ác ma quấy nhiễu ba ngày trước khi xảy ra chuyện.
Còn trường hợp của Nhậm Tì lại khác biệt quá xa.
Trong này, bao nhiều phần là do sự đặc biệt của con ác ma, bao nhiêu phần là do Nhậm Tì quen biết một người có năng lực là Vương Tiểu Soái?
Tôi lại đánh giá Vương Tiểu Soái lần nữa.
Vương Tiểu Soái liên tục sử dụng năng lực, có thể năng lực còn được sử dụng một cách bị động. Thế tác dụng phụ của năng lực này là gì nhỉ? Chỉ quan sát trạng thái hiện tại của Vương Tiểu Soái, thì hình như anh ta không hề hứng chịu sự khổ sở nào do tác dụng phụ gây ra. Chỉ đơn giản là khá nặng lòng khi nhìn thấy cái chết của những người thân thuộc.
Điều này cũng thật là lạ.
Có lẽ, chỉ còn một cách giải thích khác…
Đó là người nhận tác dụng phụ của năng lực này không phải bản thân anh ta.
Mà anh ta không có khả năng gặp được những người như Diệp Thanh, chủ động nhận tác dụng phụ cho. Đây chắc là do tính đặc thù của năng lực này. Cũng giống như Mộc Ca, e là toàn bộ tác dụng phụ đều trút hết lên đầu người anh ta yêu thương. Đây cũng là một kiểu hành hạ khác.