Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1408 : Run sợ (7)

Ngày đăng: 16:58 30/04/20


Nhậm Tì sợ hãi run rẩy.



Cả nhà họ đang ngồi trong cabin cáp treo, sàn cabin rớt mất thì chân của tất cả liền treo lủng lẳng giữa không trung. Càng tệ hại hơn nữa là loại cabin này không hề có đai an toàn.



Nhậm Tì tóm chặt lấy ghế, kinh hãi nhìn trừng trừng cô bé.



Cô bé thì đang cười ha ha, hai chân vung vẫy giữa không trung, bộ dạng vô cùng thích thú.



Vợ của Nhậm Tì đang ôm lấy con gái, vẻ mặt cũng rất quỷ dị, trên mặt đang nở một nụ cười, hệt như đang xem trò vui.



Những bộ phận còn lại của cabin hình như cũng đang bắt đầu rung lắc cùng động tác đong đưa đôi chân của cô bé.



Cót két... cót két...



Trục kết nối trên nóc cabin phát ra những âm thanh khiến người ta ê cả răng.



Mặt mày Nhậm Tì tái xanh, thân thể vốn đang run rẩy cũng đã dừng lại, thực sự không dám động đậy dù chỉ một chút.



Cót két... cót két...



Cabin đã chạy đến tiếp điểm, trên làn dây cáp đã xuất hiện một mắt nối. Cả cabin theo đó lắc lư một cái.



Nhậm Tì cố hết sức bám chặt ghế ngồi.



Lần này, hình như cả cabin đã tụt xuống vài phân.



Nhậm Tì chỉ muốn hét lên, nhưng cố gắng nén lại, cất giọng khàn khàn: “Mày là thứ gì vậy? Rốt cuộc mày là thứ gì? Muốn gì cứ tính sổ với tao, đừng có làm hại đến người thân của tao!”



Tiếng cười của cô bé đột nhiên im bặt.



Hai mẹ con họ cùng dùng một ánh mắt giống hệt nhau nhìn trân trân Nhậm Tì, lại còn nở một nụ cười cũng giống hệt nhau.



“Mày sắp chết rồi.” Họ cùng nói.



“Rốt cuộc mày muốn làm gì!” Nhậm Tì la lên.



“Mày sắp chết rồi….” Hai mẹ con lặp lại lần nữa, vừa dứt lời, thì họ đồng loạt bật cười.



Nhậm Tì đã hoàn toàn bế tắc.



Cabin lại bắt đầu chao đảo từ trước ra sau, tạo thành những đợt gió. Nhậm Tì không khỏi nhắm nghiền mắt lại, mồ hôi trên trán vừa chảy xuống thì bị gió thổi khô ngay.



“Chồng! Chồng ơi!” Vợ của Nhậm Tì chợt biến sắc, lo lắng kêu lên.



Nhậm Tì mở choàng mắt ra.



Anh ta chẳng thấy gì hết, còn tôi thì tận mắt chứng kiến hai mẹ con họ chớp mắt đã thay đổi hẳn thái độ. Họ thực sự chẳng khác gì người trúng tà, mới đó còn đang phát điên, giây sau thì trở thành người bình thường.



Vấn đề là tôi chẳng thấy trên người họ có ác ý của lời nguyền, cũng chẳng có âm khí của hồn ma.




Nhậm Tì chẳng nói gì thêm, mà vội vàng ngắt máy, rồi trở về nhà.



Lúc mở cửa, anh ta đã thoáng chần chừ. Nhưng sau khi bước vào, nghe thấy tiếng trò chuyện ấm áp bên trong, thì thở phào nhẹ nhõm.



Vợ của anh ta đã trở lại bình thường. Hai mẹ con họ cứ như bị bệnh tâm thần gián đoạn, lâu lâu lại phát điên một trận.



Sắc mặt của Nhậm Tì rất tệ, đợi đến tối mới tìm lời kể lại chuyện lúc chiều cho vợ nghe.



Vợ Nhậm Tì tái mặt: “Lại đến nữa?”



“Ừ…”



“Em… em biết rồi… Vậy mình lại đến núi Phổ Thế chuyến nữa xem sao…” Cô ta gắng gượng đề nghị.



Cái này gọi là trị ngọn chứ không trị gốc.



Hai vợ chồng cùng nằm trên giường, không ai ngủ được, cũng chẳng ai nói gì.



Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại, bị Nhậm Tì lôi vào một thế giới khác.



Giấc mơ này tuy chỉ là ảo giác nhưng vô cùng chân thực.



Nhậm Tì lại đứng trên con đường Hoàng Tuyền.



Anh ta đang định bỏ chạy, nhưng chưa được mấy bước thì nghe thấy tiếng bé gái gọi.



“Cha ơi!” Con gái của Nhậm Tì vừa khóc vừa gọi.



Nhậm Tì quay đầu lại, nhìn thấy cô bé đang đứng ở đầu đối diện của con đường, luống cuống bàng hoàng nhìn về phía mình. Rõ ràng hai người họ cách nhau cả trăm mét, nhưng Nhậm Tì vẫn có thế nhìn thấy vẻ mặt và cả nước mắt trên mặt của cô bé.



Nhậm Tì đã thôi bỏ chạy, quay người lại, men theo con đường chạy về phía bé gái. Chỉ có trăm mét, dù thể lực có kém nhưng chạy bộ thì cũng chẳng mất bao nhiêu thơi gian. Nhưng khoảng cách của hai cha con từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.



“Cha ơi!” Bé gái lại gọi, hai mắt mở to: “Chú Vương!”



Nhậm Tì quay đầu lại.



Không biết từ bao giờ Vương Tiểu Soái đã xuất hiện sau lưng Nhậm Tì, thò tay đến, kéo Nhậm Tì ngược trở lại.



Nhậm Tì đột nhiên tỉnh cơn mơ, tôi cũng đã trở lại hiện thực.



Cả người Nhậm Tì ướt đẫm mồ hôi, sau khi ngồi dậy trên giường thì nhảy phóc xuống, nhào qua căn phòng bên cạnh.



Người phụ nữ cũng đã thức dậy theo, vừa mở miệng nói “sao”, đã chẳng thấy bóng dáng của Nhậm Tì đâu nữa.



Phản ứng của tôi không nhanh như Nhậm Tì, cũng không biết anh ta đang muốn làm gì, chỉ đi theo và nhìn thấy Nhậm Tì đã mở cửa phòng của con gái.



Tách – đèn đã được bật sáng.