Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 142 : Mã số 028 - Quỷ náo loạn (2)

Ngày đăng: 16:42 30/04/20


“Anh nói nó đang đi theo ai đó là sao? Chẳng lẽ là nó đang bám theo bố mẹ tôi sao? Nếu vậy họ có gặp nguy hiểm gì không?”



“Cô Chu, cô hãy bình tĩnh lại đã. Tình hình cụ thể là như thế nào, chúng tôi cần phải điều tra mới có thể kết luận được. Cô có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt bố mẹ cô không? Chúng tôi cũng không cần phải hỏi gì họ cả, chỉ cần cô sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt bọn họ để xác minh thêm thôi. Nếu thật sự đang có ma bám theo bố mẹ cô thì chúng tôi sẽ giải quyết sau.”



“Các anh sẽ xử lý như thế nào?”



“Chúng tôi có khả năng tiêu diệt ma quỷ. Việc cô cần làm là giúp chúng tôi tiếp cận với bố mẹ của cô.”



“Họ có gặp phải nguy hiểm gì không?”



“Cái này thì hơi khó nói, phải tuỳ từng trường hợp khác nhau nữa, bản tính mỗi con ma đều không giống nhau.”



“Vậy được rồi. Họ sẽ về nhà vào buổi tối, các anh ở lại chơi thêm một lát là có thể sẽ gặp được bố mẹ tôi. Tới lúc đó các anh chỉ cần nói các anh là bạn học của tôi là được rồi.”



“Được thôi. Làm phiền cô.”



“Ôi trời, anh đừng nói vậy, là tôi đang làm phiền các anh thì có.”



Ngày 18 tháng 12 năm 2005, gặp mặt bố mẹ Chu Liễu Nhan. Kèm file ghi âm 02820051218(2).wav.



“Đây chính là bố mẹ tôi. Bố, mẹ, đây là bạn học của con, họ đến nhà mình để thăm con đó.”



“À, chào hai cậu. Sao con lại không nói trước với mẹ một tiếng, mẹ cũng không có mua thêm đồ ăn. Không biết giờ này còn có thể đặt được bàn ở nhà hàng không? Ăn một bữa cơm đạm bạc ở tiệm ăn, các cậu không ngại chứ?”



“Dạ không cần đâu ạ!”



“Dạ không cần phiền phức vậy đầu dì. Tụi con còn có chút việc bận, bây giờ phải về liền đây.”



“Vậy đám thanh niên tụi con tự đi ăn cơm chung với nhau đi. Để dì bảo Liễu Nhan dẫn tụi con đến tiệm ăn, để dì trả tiền cho.”



“Dạ thật sự không cần đâu dì ạ. Tụi con bây giờ phải về nhà liền đây.”



“Mẹ, con ra tiễn họ nha.”



“Vậy thôi được rồi. Mấy đứa lần sau nhớ tới chơi nữa nha.”



...



“Kết quả sao rồi?”



“Bố mẹ cô đều không có gì bất thường cả.”



“Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”



“Cái này cho cô.”



“Đây là cái gì vậy?”
“Hành động đó quá lộ liễu rồi. Chu Liễu Nhan cũng sẽ không đồng ý cho lắp đặt camera đâu.”



“Chúng ta tiếp tục đi.”



Click!



[... Cốp... Lạch cạch...]



“Thứ đó đã chạy ra khỏi phòng sách rồi, máy ghi âm không còn ghi được gì nữa. Nếu với khoảng cách xa vậy, các anh nghĩ thử xem là thứ đó đã chạy đến phòng nào vậy.”



“Còn phải nghĩ nữa sao? Sợi dây chuyền của Chu Liễu Nhan bị ai đó phá hỏng rồi.”



“Từ dấu vết trên sợi dây chuyền, anh có thể nhận ra được rốt cuộc là thứ gì đã đập vỡ nó không?”



“Cái này thì chắc phải nhờ đến những chuyên gia. Điều này có cần thiết không?”



[... Lạch cạch... Lạch cạch... Lạch cạch...]



“Thứ đó quay trở lại phòng sách rồi.”



[... Hí hí...]



Click!



“Cái tiếng động ban nãy là...”



“Là tiếng cười của con nít. Lần này thì ta có thể chắc chắn được đây còn là một đứa con nít. Chu Liễu Nhan đã đoán đúng.”



“Nhưng rốt cuộc đây là thứ gì? Tại sao sếp lại không nhìn ra được gì nhỉ?”



“Điều này cho ta biết được rằng đây chắc chắn không phải là hồn ma. Vả lại tiếng động nó gây ra khá lớn và rõ, các anh đều có thể nghe được tiếng động đó, điều này chứng tỏ thứ này là một vật có thực thể, có hình dạng.”



“Có khi nào là yêu quái không?”



“Trên thế gian này còn có sự tồn tại của yêu quái sao?”



“Thế tại sao trên thế gian này lại không thể có sự tồn tại của yêu quái?”



“Hừm...”



“Bố mẹ của Chu Liễu Nhan không tin yêu ma quỷ quái, chắc chắn sẽ không chịu hợp tác với chúng ta điều tra vụ này, chúng ta sẽ rất khó có thể điều tra ra được thực thể của thứ này rốt cuộc là gì? Một mình Chu Liễu Nhan chắc sẽ không thể tra ra được gì đâu.”



“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”



“Thứ đó chỉ nhắm vào Chu Liễu Nhan, chắc chắn phải có nguyên nhân gì chứ nhỉ.”