Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1420 : Mã số 072 – Nguyên nhân tử vong là câu đố (10)

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


“Chào anh. Cảm ơn anh vì đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi.”



“À, vâng… Các cậu, muốn hỏi chuyện của Tiểu Lại à?”



“Đúng vậy. Anh có biết anh Lại là một fan của Anime, đồng thời cũng đã sáng tác ra vài tác phẩm không? Tác phẩm Cosplay.”



“Cosplay à? Tôi không biết cậu ta có chơi cái này, nhưng chắc là cậu ta rất thích những thứ này đấy. Trên bàn làm việc cậu ta bài trí không ít.”



“Anh ta có từng nói về những tác phẩm mình thích với anh không?”



“Chuyện này thì không có… Lúc tán gẫu với nhau, chúng tôi không nói về thứ đó. Thường thì bàn về bóng đá này nọ, cậu ta xem thi đấu, cũng chơi game. Cậu ta chơi game cũng giỏi lắm.”



“Thực ra chúng tôi định phỏng vấn anh Lại, nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi không liên lạc được với anh ta.”



“Hình như sức khỏe cậu ta có vấn đề thì phải. Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ. Trước đấy, bắt đầu từ tháng trước, cậu ta thường xuyên xin nghỉ phép. Trước đây trong công việc, cũng đã xảy ra vài trục trặc, kiểu như làm sai bảng biểu, nộp báo cáo muộn… Nói sao nhỉ… chúng tôi cũng đã khuyên cậu ta đi khám bệnh. Mà hình như tinh thần cậu ta không ổn lắm. Cũng có thể là do thức khuya… Người thời nay dễ mất ngủ lắm, nhiều cám dỗ quá mà, ha ha. Chết, lạc đề. À mà tôi vẫn chưa rõ, rốt cuộc các cậu muốn hỏi chuyện gì.”



“Chủ yếu là muốn hỏi về anh Lại. Anh ta chưa từng kể là trong giới Anime, anh ta rất có tiếng sao? Chúng tôi muốn phỏng vấn một số Coser; cả nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp, nhằm giới thiệu sinh hoạt cá nhân và tập thể của họ với bạn đọc.”



“À.”



“Nhưng thật đáng tiếc, mãi vẫn chưa thể liên lạc được với anh ta.”



“Ừ. Có lẽ dạo gần đây cậu ta không được khỏe. Nếu các cô cậu không vội, thì nên đợi thêm một thời gian nữa, rồi liên lạc lại với cậu ta. Cuộc phỏng vấn này… Thực ra tôi không biết nhiều đâu. Thực sự chúng tôi cũng không trò chuyện nhiều lắm về phương diện này.”



“Thế anh Lại có đối tượng tìm hiều chưa ạ?”



“Gì cơ? Câu hỏi này của cô…”



“Chỉ là tiện thể trò chuyện thêm thôi. Sau này chúng tôi cũng sẽ phỏng vấn anh Lại mà. Những gì chỗ anh và chúng tôi trao đổi với nhau, chúng tôi chỉ xem như thông tin tham khảo, một phương hướng điều tra, cũng có thể xem như bài tập thực hành trước khi chính thức phỏng vấn.”
Thang máy chạy lên tầng 6, tất cả đều bình thường. Chỗ này hình như là một tòa nhà công sở bình thường, có điều không được phát đạt lắm, có vẻ khá ít công ty đặt trụ sở ở đây, dọc đường chẳng thấy người đâu. Sau khi đến lầu 6, cũng chỉ nghe thấy tiếng người nói loáng thoáng.



Cửa thang máy mở ra, thứ được nhìn thấy đầu tiên là một biển hiệu của một cơ sở giáo dục đào tạo công nghệ. Quầy tiếp tân không có người.



Men theo hành lang đi vào trong, thì trông thấy vài gian văn phòng. Hầu hết các văn phòng đều không treo biển, không mở đèn, xem ra đều là phòng trống.



Sau khi đi thêm một đoạn, mới thấy một gian có treo biển hiệu. Trên biển đề số 617. Đi thêm đoạn nữa thì thấy gian 616.



Ống kính quay 180 độ, đi về hướng ngược lại, đi ngang qua thang máy lần lữa, sau khi đến đầu mút bên kia của hành lang, thì có thể nhìn thấy biển hiệu của mỗi gian phòng.



Phòng treo biển 632 nhìn vào rất bình thường, cửa đóng kín, rèm cửa đang rũ xuống, nhìn không thấy bên trong. Nhưng rõ ràng gian này rộng lớn hơn những gian khác, cửa gian này cách cửa gian bên cạnh khá xa.



Một bàn tay xuất hiện trên màn hình, thò đến gõ cửa.



Cộc cộc cộc – tiếng gõ cửa vang lên mấy lượt.



Đột nhiên Lưu Miểu nói: “Chỗ này có chuông cửa.”



Ống kính di chuyển, một cánh tay khác xuất hiện.



Vị trí của chuông cửa khá khuất, bên cạnh còn có một chậu bonsai, che mất chuông cửa.



Sau khi ấn chuông, âm thanh không hề vang ra bên ngoài.



“Hỏng rồi à?” Lưu Miểu lại nói.



Lúc này, sau cửa đã vang lên tiếng bước chân.