Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1429 : Linh hồn của diệp thanh

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Tôi thực sự đã quá ghê tởm với những người này.



Trần Ái Hoa giả chết, đẩy người đến trước mặt chúng tôi, do chức trách vẫn còn, nên chúng tôi mới buộc lòng ra đối đáp.



Cái đám kia nhao nhao đáp trả, chúng tôi cũng phải thay phiên nhau lải nhải đôi câu với họ.



Chuyện này họ không có lý, xét về mặt luật pháp cũng không có chỗ chen chân, nhưng người ta đã muốn kiếm chuyện, thì chúng tôi không thể đuổi đi.



Người của Cục nhà đất đã ăn cơm xong, sau khi hóng chuyện một lát, bước đến vỗ vỗ vai chúng tôi, biểu hiện đồng cảm.



Ủy ban khu dân cư không rộng lắm, người của Cục nhà đất muốn đi ra để làm việc, nhưng đám người kia dứt khoát không tránh đường.



Cục diện vô cùng hỗn loạn, mạnh ai nấy nói, hình như đang đánh liều, hễ ai mất kiên nhẫn trước thì nhận thua.



Tôi cảm thấy đau đầu, nhỏ giọng xin lỗi người của Cục nhà đất. Bên đó tuy giận sôi, nhưng cũng rất thông cảm cho chúng tôi.



Bên ngoài ủy ban cũng đã tụ tập đông người, phần lớn đều là người quen.



Có một ông lão ở tòa nhà số 19 lớn tiếng mắng: “Các người làm trở ngại công tác của người ta, còn biết đúng sai không vậy! Mặt dày đến mức này, đứt dây thần kinh xấu hổ rồi hả!”



Bên ngoài đã có người theo đó rần rần lên.



Có người nhận ra Trần Ái Hoa, điểm đích danh mà chửi: “Trần Ái Hoa, cậu có phải đàn ông không vậy! Nhu nhược! Yếu đuối nên mới bị em vợ dắt mũi, nhà cho con trai ruột lấy vợ cũng bị người ta chiếm rồi! Sao không qua ở rể nhà họ Nghê luôn đi!”



Trần Ái Hoa im re, hình như đã quen với cảnh này.



Tôi tình cờ quay qua nhìn một cái, đồng thời nhân cơ hội nghỉ lấy hơi một chút, chợt nhìn thấy một bóng người trong đám đông bên ngoài.



Thân thể tôi lập tức cứng đờ.



Một người nước ngoài đội mũ bóng chày ngẩng đầu lên, hình như đang mỉm cười với tôi. Ngay sau đó, ông ta thò tay lên kéo vành mũ xuống, che mất hơn nửa khuôn mặt, lùi lại vài bước.



Là con ác ma!



Tôi thấy cả người lạnh toát, nhất thời chỉ biết siết chặt nắm đấm, nhìn sững nó, chứ chẳng làm được gì.
Xung quanh bắt đầu hỗn loạn.



Những người nhà họ Nghê hình như đã nhìn thấy hình dạng đáng sợ của ác ma, sợ đến mất hết lý trí.



Tôi nghe thấy có người đòi báo cảnh sát, gọi cứu thương và cũng có người thì vội vàng dạt ra, bảo có bệnh truyền nhiễm.



Tôi nhân cơ hội này quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hình dạng của ác ma đã từng thấy trong cảnh mộng.



Không, so với cảnh mộng còn đáng sợ hơn.



Con ác ma này cao hơn hai mét, sừng trên đầu dính đầy máu thịt, da thô ráp, ánh mắt hung ác, vẻ mặt dữ tợn, trên thân nó đang phát tán ra hơi thở nóng rát. Tay nó đang cầm roi da, trên cổ đang đeo một cái vòng được kết bằng đầu người, bên chân có một con chó ba đầu hung dữ đi theo.



Đây là hình ảnh tiêu biểu của ác ma.



Nhưng so với trong điện ảnh và hoạt hình, thì chỉ luồng khí nóng phát ra từ trên thân ác ma, cũng đủ khiến người ta hãi hùng đến vỡ mật.



Tuy vậy, những cái khí thế này cũng quá dọa người.



Người nhà họ Nghê đều đã điên điên khùng khùng, không bình thường.



“Mày thấy không, tao đã bảo rồi mà, rất đơn giản.” Ác ma nói với tôi, giọng nói đã trở nên ồm ồm: “Thế giới này rồi sẽ khác. Sức mạnh kiếm dễ như chơi. Ha!”



Tôi lên tiếng: “Mày… muốn gì?”



“Đương nhiên là linh hồn. Linh hồn của loài người, linh hồn thật mạnh.” Nói xong, ác ma nhìn về một hướng nọ.



Tôi không cần nhìn theo nó cũng biết.



Nó đang nhìn tòa nhà số 6.



Nhìn Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.



Nó muốn linh hồn của Diệp Thanh!