Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1435 : Tìm kiếm (2)

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Tôi nhẫn nại chờ thông báo của Ngô Linh.



Trong khoảng thời gian đó, Phòng Di dời lại rơi vào bận rộn.



Sau khi chuyện qua đi, chủ hộ trong thôn Sáu Công Nông vẫn không khỏi rơi vào tình trạng khủng hoảng.



Chuyện nhà họ Nghê và nhà họ Trần đã có người ở phòng khác tiếp quản. Bồi thường và giải quyết hậu sự không phải việc của Phòng Di dời. Nhưng hạch định và kí kết giải tỏa di dời vẫn nằm trong phạm vi công tác của chúng tôi.



Những người có quyền tài sản sau khi trải qua chuyện này càng nôn nóng hoàn thành công tác giải tỏa cho thật nhanh.



Trần Hiểu Khâu vẫn đang nằm viện, bốn người chúng tôi mệt muốn xỉu, ngày nào cũng nhận điện thoại muốn sái cả tay. Nhà nào cũng hối thúc chúng tôi nhanh chóng hoàn thành văn kiện kí kết bồi thường, nhanh chóng hoàn thành quy trình kí kết, tốt nhất là ngay ngày hôm sau đã có thể nhận được tiền bồi thường và căn hộ đã mua được trong chuỗi nhà quy hoạch sẵn.



Chúng tôi dù bận sấp mặt, nhưng cuối tuần vẫn cùng nhau đi thăm Trần Hiểu Khâu.



Ca phẫu thuật của Trần Hiều Khâu đã hoàn tất, hiện tại đang nghỉ ngơi. Sắp tới sẽ quan sát tiến độ hồi phục để quyết định tháo nẹp inox. Toàn bộ quá trình này mất rất nhiều thời gian.



Xương gân tổn hại phải mất trăm ngày, cộng thêm phẫu thuật, thời gian mà cô ấy cần phải nghỉ ngơi sẽ rất dài.



Trần Hiểu Khâu không bỏ việc, đã quyết định sau khi xuất viện sẽ quay lại Phòng Di dời làm việc.



Như lời cô ấy nói, cô ấy không thể theo chúng tôi đi đến từng nhà từng hộ, nhưng có thể lưu lại trong phòng để trực điện thoại.



Quách Ngọc Khiết cảm động ôm chầm lấy Trần Hiểu Khâu, khiến tôi đứng bên cạnh phải toát mồ hôi hột, sợ cô ấy lại làm gãy xương vai của Trần Hiểu Khâu.



“Nam Cung Diệu cũng chưa xuất viện đúng không?” Trần Hiều Khâu vỗ lưng Quách Ngọc Khiết, hỏi tôi.



“Ừ. Chiều nay bọn anh sẽ qua thăm anh ta.” Tôi đáp.



Tốt xấu gì cũng đã có một khoảng thời gian làm “bạn sinh tử”, trước mắt cũng là quan hệ hợp tác, nên chúng tôi cũng nên đi thăm Nam Cung Diệu mới phải.



Trần Hiều Khâu không giữ chúng tôi lại lâu.



Trên đường chúng tôi ghé lại dùng bữa trưa, rồi chạy qua một bệnh viện khác.



Điều khiến tôi bất giờ chính là, Nam Cung Diệu đã không còn ở trong phòng bệnh mà lần trước tôi đến thăm.



Hỏi ý tá mới biết anh ta đã đổi phòng.
Nam Thiên đỏ mặt tía tai, tức đến phát run.



Tôi thấy mình nên đứng ra giảng hòa. Những lúc thế này, người ngoài ít nhiều gì cũng nên cất lời xoa dịu một chút.



Mà kể ra thì Nam Cung Diệu nói rất có lý.



Trước đây rất lâu, anh ta đã chọn cách bỏ nhà đi, đem mối họa rời xa gia đình. Đây là cách anh ta bảo vệ người thân của mình.



Tôi không thể phá hoại thành ý này của anh ta.



Nhưng nếu giúp Nam Cung Diệu khuyên nhủ Nam Thiên, thì nó lại vượt quá phận sự. Tôi với hai anh em họ không thân thiết đến mức độ ấy.



Nam Thiên không chịu xuống nước, liên tục nhìn chúng tôi, hình như đang hy vọng chúng tôi sẽ nói gì đó khiến anh ta dễ chịu một chút.



Tôi hắng giọng rồi nói: “Những video đó để tôi giúp một tay nhé. Anh và Ngô Linh phân công thế nào?”



Tôi chọn cách đổi đề tài, nói một chút vào việc chính.



“Video trích từ camera quan sát quanh khu dân cư tôi đã tìm được hết rồi, có điều chỉ có từ tháng 10 năm 2020 đến hiện tại. Lúc này chủ yếu vẫn là tìm kiếm hành tung của Diệp Thanh, xem thử cậu ấy đã đi đến những đâu. Theo kết quả rà soát của Ngô Linh và Cổ Mạch thì Lưu Miểu không ở trong khu dân cư. Có điều, cũng không phải không có khả năng đó… Sau khi xuất viện tôi sẽ rà soát lại lần nữa.” Lúc nói với tôi, giọng điệu của Nam Cung Diệu đã bình tĩnh rồi.



Nam Thiên càng tức hơn: “Rốt cuộc thì anh đang tìm thứ gì? Phải ma không? Hay yêu quái? Anh nhất định phải làm những chuyện kiểu này sao?”



“Đây là công việc của anh.”



“Cái này mà là công việc gì!”



“Em có thể hiểu như tự cứu chính mình. Anh không muốn chết, cũng không muốn nhìn thấy em và cha mẹ mất đi.” Nam Cung Diệu nhìn thẳng vào mắt Nam Thiên, trịnh trọng nói.



Nam Thiên lập tức trở nên hoang mang, lắp bắp: “Đã như vậy… thì anh em mình phải cùng nhau nghĩ cách chứ. Nhà mình rõ ràng giàu có mà, cha mẹ nhất định sẽ đồng ý bỏ tiền ra để giải quyết phiền toái giúp anh. Trên thế giới này chắc chắc phải có người giải quyết được loại phiền toái này!”



“Gần đây em không lên mạng sao?”



Nam Thiên lắc đầu, thần sắc trở nên bất an: “Em ít khi lên mạng đọc tin tức, mạng xã hội cũng vậy. Những nơi như thế vừa ảo vừa phức tạp…”



“Thế giới đang phát sinh những biến đổi đáng sợ, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những bộ phim siêu anh hùng mà em đã đóng. Là tai họa phạm vi thế giới. Không ai có thể giúp được người khác, anh và bạn bè chỉ có thể tự cứu bản thân mà thôi.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói: “Mà em cũng đừng lo chuyện bao đồng chuốc thêm phiền phức cho anh.”