Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1438 : Manh mối (2)

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Nam Thiên đã đưa ra điều kiện của mình. Cách cư xử khá giống con ác ma kia. Chỉ là anh ta không hề giấu giếm điều gì.



Tôi đành hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”



“Tôi muốn biết anh tôi đang làm gì thôi. Nếu có thể khiến anh ấy không phải mạo hiểm, thì tôi sẽ cố hết sức để bảo vệ anh ấy.” Nam Thiên nói rất chắc chắn.



“Chuyện này là không thể.” Tôi thở dài.



Vốn dĩ tôi không tin cái cách nói quái đản của Cổ Mạch, nên luôn muốn chống lại cái gọi là vận mệnh, hiện tại tôi cũng đang làm chuyện này. Nhưng có những chuyện không thể tránh được. Đây cũng có thể xem như nguy hiểm mà nghề nghiệp mang lại.



Nam Thiên muốn Nam Cung Diệu được bình an, vậy trừ phi tôi hoàn thành được kế hoạch lớn của Diệp Thanh ngay lúc này, khiến cả thế giới này thay đổi hoàn toàn.



“Không gì là không thể.” Nam Thiên đương nhiên nghe không lọt lời của tôi, rắn rỏi nói: “Nếu các cậu muốn tìm người đó thì tôi bỏ tiền nhờ người tìm giúp. Anh tôi sẽ không phải mạo hiểm nữa.”



Với cái kiểu không coi mạng người ra gì này của Nam Thiên, nếu đổi lại thời điểm khác, chắc chắn tôi sẽ nổi cáu. Nhưng tôi biết, anh ta không phải xem thường mạng người, mà là hoàn toàn không biết sự nguy hiểm của chuyện này. Trong mắt của anh ta, ma quỷ này nọ, cũng chẳng khác mấy chuyện gặp cướp có súng giữa đường. Anh ta giàu có, bỏ tiền để mời một vệ sĩ lợi hại, còn tốt hơn nhiều khi để anh mình phải mạo hiểm.



Tôi cảm thấy ngán ngẩm chẳng biết nói sao.



Nếu Nam Thiên không phải em của Nam Cung Diệu, vậy anh ta muốn đi chết thì cứ việc. Tôi sẽ chờ xem anh ta có kết cục thế nào, giống như chờ xem Chuyên gia tự tìm đường chết vậy. Anh ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thì cứ tự nhiên.



Nhưng anh ta lại là em của Nam Cung Diệu, là một người thân quan trọng của Nam Cung Diệu. Và bây giờ anh ta đã biến thành một miếng đậu hủ non ngang bướng, sau khi rớt xuống đất, đánh không được, xoa cũng không xong. Mà miếng đậu hủ này còn thành tinh nữa, thích chạy lăng xăng trên đất. Tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn anh ta ngã tan xác được.



“Nam Thiên, thực sự chuyện này không giống như anh tưởng tượng đâu. Nếu anh biết được gì đó, hay manh mối của Lưu Miểu thì tốt nhất bây giờ hãy nói cho tôi biết. Anh của anh vốn dĩ là nhân viên hậu cần, không phải mạo hiểm. Về điểm này thì anh cứ yên tâm.” Tôi nói.



Tôi thực sự không chắc chuyện Nam Cung Diệu có đi theo hay không. Năng lực của anh ta rất hữu dụng. Đặc biệt là trong tình huống Diệp Thanh và Lưu Miểu không còn. Ngô Linh thì chỉ có thể cùng tôi đến hiện trường, có rất nhiều điều bất tiện. Nam Cung Diệu không chừng sẽ đi cùng đến.



Nhưng lúc này tôi chỉ có thể nói những lời quanh co, đã vậy còn phải nói cho thật đáng tin.



Hình như Nam Thiên đã suy ngẫm một lát: “Nếu bạn của anh tôi gặp nạn, anh ấy sẽ không ngồi nhìn đâu. Khoảng thời gian trước đây anh ấy mất tích, chắc cũng vì chuyện tương tự thế này đúng không?”



Cái này thì không phải. Anh ta mất tích trước đó chẳng qua là vì xui xẻo thôi.
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, tôi liền trông thấy Nam Thiên, mặt mày anh ta đen xì.



Tôi hoang mang, vì ngỡ chuyện hôm thứ bảy đã lặp lại.



“Mọi người đến rồi.” Tiếng chào của Ngô Linh khiến tôi định thần lại.



Cổ Mạch đang ngồi ở góc phòng, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ đang rất bực.



Trong phòng còn có một cô gái trẻ đang ngồi, chính là fan gặp hôm thứ bảy, vẻ mặt cô ta trắng bệch, không còn nhiệt tình theo đuổi ngôi sao trước đó nữa.



Tôi không hiểu gì cả, nên sau khi vào thì hết nhìn người này, lại nhìn người nọ.



“Bây giờ chuyện này khá phức tạp. Lâm Kỳ, cậu còn nhớ bộ hồ sơ ‘Câu chuyện tiếp nối’ không?” Ngô Linh hỏi.



“Dị không gian?” Tôi hỏi.



“Có một lý luận nói rằng: dị không gian chính là một phần thế giới bị cắt ra.” Ngô Linh lại nói.



Tôi quên mất đây là chính miệng Ngô Linh đã nói tôi nghe cái lý luận này, hay là tôi tự xem trong video và nghe họ bàn luận.



Bây giờ liên tưởng lại, trong “Câu chuyện nối tiếp”, cái dị không gian quái lạ đó đã dựa vào y quán thời cổ đại, vì một loại chú thuật mà hình thành, điều này hoàn toàn phù hợp với lý luận mà Ngô Linh vừa nói.



Trong thế giới hiện thực, có một vùng không gian bị người ta khoanh lại, đưa vào một thế giới ảo mà người khác không thể nhìn thấy, biến thành một dị không gian độc lập, có phương thức vận hành riêng. Đồng thời còn nhân đó mà có cách đi vào tương ứng.



Dị không gian của y quán là vậy, dị không gian của Thần Tam Tổ cũng giống vậy.



Nếu quả thật là thế thì Cổ Mạch và Nam Cung Diệu cũng rơi vào tình huống tương tự rồi. Chỉ khác ở chỗ, mỗi dị không gian đã giam giữ họ có một chúa tể rõ ràng, một là linh hồn trò chơi, một là hồn ma của ca sĩ nổi tiếng – cũng có thể là linh hồn hình thành dựa vào đĩa hát của Christina.



“Lưu Miểu cũng đang bị nhốt trong một loại dị không gian như thế à?” Tôi buộc miệng hỏi.