Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1445 : Hóa đơn chuyển phát nhanh
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Thứ hai luôn khiến người ta cảm nhận được cái mệt mỏi của ngày đầu tuần.
Tôi và nhóm Gã Béo cùng đến thôn Sáu Công Nông, tiếp tục cái công việc quen thuộc của chúng tôi trong khoảng thời gian này.
Do thôn Sáu Công Nông liên tục xảy ra chuyện, nên người có quyền tài sản lúc này đang nôn nóng dọn đi, không còn hộ nào muốn làm “hộ đóng đinh” cả. Công việc của chúng tôi đã không còn nhọc nhằn và rối rắm, mà trở nên rất thuận lợi.
Đương nhiên, do một số tòa lầu biến thành địa điểm nguy hiểm, những người có quyền tài sản lo cho tính mạng mình, nên đã dọn đi sớm. Lúc chúng tôi làm việc, nhất thiết phải liên lạc trước với họ, để thẩm tra và xác định lại về các khoản diện tích nhà đất này nọ, có những văn bản cần đích thân họ kí tên.
Thôn Sáu Công Nông bây giờ trở nên rất vắng vẻ.
Nhân viên của Cục nhà đất đến kiểm tra phòng ốc vẫn chưa đi hết, nhưng số lượng còn lại không nhiều, công việc cũng tách biệt với chúng tôi. Nhóm Chủ nhiệm Mạo trong ủy ban khu dân cư thì đang thấp thỏm phập phồng, đã bớt nhiệt tình hơn so với thường ngày.
Lúc bốn người chúng tôi đang đợi người có quyền tài sản đến thì nghe thấy bên ngoài đang nhao nhao gì đó.
Điện thoại của tôi đổ chuông và thuê bao mà tôi để tên là “Nam Thiên” đang gọi đến.
Tôi có dự cảm chẳng lành, do mí mắt bắt đầu giật giật.
“A lô.” Tôi nghe máy.
“À, Lâm Kỳ, cậu đoán xem tôi phát hiện được gì?” Nam Thiết cất giọng đầy hào hứng.
Lúc này không phải chỉ mí mắt tôi giật, mà trong đầu đang có sợi dây thần kinh nào đó cũng giật theo rồi.
“Anh tìm được gì?” Tôi hít thở thật sâu.
“Tôi đã nói rồi, số tôi may mắn lắm.” Nam Thiên không trả lời ngay.
“Gọi điện cho anh trai anh đi.” Tôi thẳng thừng ném lại một câu, chuẩn bị ngắt máy.
“Đừng mà. Nói với một người trong ban hậu cần như anh ấy thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi chỉ muốn nhờ chuyên gia đến xem thử thôi.” Nam Thiên vẫn nói với giọng điệu đầy hào hứng.
Nam Thiên trình bày rõ hơn: “Đường Ngũ Thái ở khu Quang Tân và đường Thuận Thủy ở khu Hoàng Nam nằm kề nhau và hình thành một góc hẹp. Đá lát trên hành lang dành cho người đi bộ, cây cối trên đường và cả vạch kẻ đường của hai tuyền đường này đều khác nhau. Nơi hai bên tiếp giáp, còn có hai cái thùng rác nằm sát cạnh nhau.”
“Chỉ vậy thôi à?” Tí Còi khá thất vọng.
Nghe ra thì rất quái lạ và đáng nghi. Nhưng cái kiểu thiết kế trục đường khác biệt do không cùng nằm trong một khu quy hoạch, cho đến thi công ẩu tả, đến cùng đều là những chuyện làm trò cười cho thiên hạ mà thôi. Bị đưa lên mạng, các quan viên của chính quyền và đội thi công bị ăn chửi một trận, đó vẫn chỉ được xem như một trò hề. Nếu đặt trong sự kiện quái dị, chỉ tàm tạm chấp nhận được, chứ không đáng được xem là bằng chứng xác đáng.
“Nếu đến hiện trường xem xét thì anh của anh làm tốt hơn tôi.” Tôi nói.
Tôi đâu phải người có đôi mắt siêu phàm đến vậy. Nhóm của Ngô Linh mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Nam Thiên liếc nhìn cô Hàn.
Cô ta lập tức mở túi xách, rút ra một tờ giấy.
Tôi nhận ra đây là hóa đơn chuyển phát nhanh đã bị xé, chỉ còn một nửa.
Chữ trên hóa đơn là viết tay. Địa chỉ của người gửi là “Tổ nghiên cứu giáo dục trường trung học số 4 thành phố Dân Khánh”. Phần kí tên chỉ có mỗi chữ “Sa”. Những nơi khác đều bỏ trống, còn phần người nhận hàng thì đã bị xé mất.
Tôi nhìn Nam Thiên ngồi phía trước.
“Cái này được tìm thấy ở khe giữa của hai chiếc thùng rác.” Nam Thiên nói: “Tôi đã nhờ người điều tra, Dân Khánh đích xác là không có trường trung học số 4. Bây giờ không có, trước đây cũng không có.”
Cô Hàn vẫn không ngừng lục túi xách, lôi từ trong ấy ra mấy tấm hóa đơn chuyển phát nhanh rách nát khác.
Mẫu mã của các tấm hóa đơn này đều tương đồng, cùng một hãng chuyển phát nhanh. Nhưng vết rách của mỗi tấm thì không giống nhau lắm, có điều tất cả đều chỉ lưu lại người gửi. Bên gửi gồm có các tổ nghiên cứu giáo dục ngoại ngữ, toán và các môn khác, cuối cùng là một tấm gửi đi từ văn phòng hiệu trưởng. Phần kí tên thì khác hẳn nhau. Chỉ có ba người là viết đủ tên họ.
Tôi đếm thử, tổng cộng có 19 hóa đơn. Thời gian thì 2018 đến 2019, mới nhất là ngày 23 tháng 4 năm 2021. Những tấm không có tháng ngày, thì không thể biết được thời gian gửi đi.
Tôi có chút hưng phấn, gọi điện cho Ngô Linh ngay trước mặt Nam Thiên, hỏi cô ấy về trường trung học số 4. Đúng là họ không tìm được bất kì một thông tin lịch sử nào liên quan đến trường này, điều đó khiến tôi càng thấy vui hơn.
Lần này thì hết chạy rồi nhé! Thực sự đã bị Nam Thiên tìm ra rồi!