Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1450 : Vận may tốt

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Tôi chỉ có thể giới thiệu đại khái năng lực của mình và Tí Còi cho anh ta nghe, chứ muốn nói rõ hơn cũng không thể. Bản thân chúng tôi đều không có lấy được sách hướng dẫn để mà giải thích rõ được năng lực của chúng tôi.



Nam Thiên yên lặng nghe xong, đưa tay lên làm động tác “OK”, chứng tỏ mình đã hiểu.



“Như vậy cũng có nghĩa là, bây giờ chúng ta đều chẳng làm được gì. Mà đã không có ‘tuyệt kĩ’ quyết định, thì chúng ta cũng hết cách ra khỏi chỗ này.” Nam Thiên gật gù nói.



Ba chúng tôi im lặng nhìn nhau.



“Vẫn cứ đi tìm Lưu Miểu trước đã.” Tôi thở dài nói.



Vốn dĩ cũng đang muốn đi tìm Lưu Miểu. Bây giờ không có một chút manh mối, chẳng biết phải làm sao để thoát ra, nên đành làm chuyện này trước đã.



Chúng tôi không biết Lưu Miểu đang ở đâu, nên thay vì tìm Lưu Miểu, thì nên tìm ra người sống trước.



Nhưng dẫu gặp được người sống, có thể vẫn có nguy hiểm rình rập.



Men theo con đường trước mặt, chọn đại một hướng, chúng tôi đi bộ quanh tường bao của khu dân cư.



Tường bao của khu dân cư làm bằng chuỗi hàng rào sắt, trên đó đang mọc không ít thực vật. Những thực vật này đều rất tươi tốt, sinh trưởng rậm rạp, nhưng không hề bừa bộn giống như cây cối mọc dại ở núi Quảng Nguyên.



Vì bị những đám thực vật trên tường bao chắn mất tầm nhìn, nên tôi chỉ có thể quan sát rõ được ban công ở tầng hai trong khu dân cư.



Không thấy máu, chẳng có kính vỡ.



Xem ra người ở nơi nay đều biến mất trong chớp mắt, còn con phố thì vẫn lưu lại.



Chúng tôi đi thẳng đến ngã tư nhưng vẫn chẳng thấy xe cộ.



Con đường trước mặt kéo dài về hai phía. Bên phải có thể nhìn thấy một cái ngã tư khác, ở đầu mút con đường là một khúc cua, đầu cua bị tòa nhà chắn mất. Bên phải là con đường chẳng thấy đầu mút đâu, khiến người ta cảm thấy quái lạ.



“Giống đường chân trời ngoài biển nhỉ.” Nam Thiên bình luận.



Nếu là đường chân trời, thì chẳng có đầu mút rồi.



Không, đại dương vẫn có bờ. Có thể chỗ này không có đầu mút thật, vì bị thứ gì đó che chắn.



Tạm thời tôi không muốn mạo hiểm đi thăm dò vùng ranh giới của dị không gian này.



Trên đường lại có hóa đơn chuyển phát nhanh tung bay.



Gió không lớn, nên đa số các tờ hóa đơn vẫn nằm im trên mặt đất.



“Những tờ hóa đơn này rốt cuộc là sao nhỉ?” Nam Thiên hỏi.



Tôi lắc đầu.



Cái cảnh tượng quái đản này chắc chắn không phải điềm lành.
“Nghỉ cho tốt rồi đi thôi. Chúng ta phải nhóng chóng tìm được người.” Tôi nói.



Phải tìm ra người thì mới có cái ăn.



Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, lòng tôi nặng trĩu và có cảm giác thật hoang đường.



Không lẽ tôi sẽ không chết trong tay ma quỷ mà là chết vì đói?



Xã hội hiện đại, lớn lên trên một đất nước phồn thịnh, nếu như bị chết đói… thì đây cũng có thể xem như chuyện quái dị rồi.



Lúc này tôi chỉ muốn cầu khẩn Ông Trời. Hy vọng nó chấp hành phương châm của mình thật đàng hoàng, để tôi chết sao cho phù hợp với sự an bài của số mệnh.



Ít nhất cũng phải gặp được một con ma, rồi biết được chút thông tin từ nó chứ. Không chừng sẽ có thể đi vào cảnh mộng, biết được nơi đây đã xảy ra chuyện gì.



Chúng tôi trèo cửa sổ ra ngoài, rời khỏi khu dân cư, đi tiếp về phía trước.



Nam Thiên lại có phát hiện mới: “Chỗ này không có xe hơi, cả xe đạp cũng chẳng có luôn.”



“Ừ.” Tôi và Tí Còi uể oải đáp lời.



Nam Thiên nói xong câu đó chưa lâu, chúng tôi liền nghe thấy tiếng chuông xe đạp.



Reng reng, reng reng…



Tiếng chuông từ xa vang lại lanh lảnh.



Ba chúng tôi cùng ngẩng đầu lên.



Nam Thiên lầm bầm: “Tôi bảo rồi, số tôi may lắm.”



Chúng tôi không thương lượng mà cùng đi về phía truyền lại tiếng chuông.



Ngay đầu khúc cua xuất hiện một cô gái đang đạp xe đạp.



“Chao ôi!” Thân thể cô gái nghiêng qua, chiếc xe suýt bị đổ.



Cô ta kinh ngạc nhìn Nam Thiên, đôi mắt đen láy đang trợn to.



“Hi.” Nam Thiên liền nở nụ cười chuẩn của nghề diễn viên.



“Á! Nam thần!” Cô gái la to.



Tôi và Tí Còi đều vô cùng sửng sốt.



Nam Thiên vẫn đang mỉm cười, đôi môi chẳng mấy nhúc nhích, cất ra tiếng nói rất khẽ: “Đã bảo số tôi may lắm mà.”