Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1467 : Ông trình (1)
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Khu dân cư mà Lưu Miểu đang chỉ nhìn vào chẳng có gì đặc biệt.
Các tòa lầu trong khu dân cư có màu lam nhạt, không giống mấy những tòa nhà vàng nhạt trong hình.
Có điều, sau khi đi vào thì nhận thấy các tòa lầu còn có màu sắc khác. Các tòa dọc tuyến đường thì có màu lam nhạt, còn các tòa bên trong thì có màu xanh lục nhạt.
Đi qua các tòa lầu màu xanh lục nhạt ấy, tôi liền nhìn thấy mấy tòa lầu có màu vàng nhạt.
Đập vào tầm mắt đầu tiên chính là tòa lầu số 11 mà Lưu Miểu từng nhắc đến, kế đó là tòa số 12 và 13.
Hai tòa lầu có vấn đề là 13 và 14 đang nằm sánh đôi, từ bên ngoài nhìn vào thì chẳng có chút khác thường nào.
Cửa sổ ở tầng 3 tòa lầu số 13 đang có ánh đèn vàng đục hắt ra. Nhìn kĩ mới nhận ra đó là do đèn pin cầm tay đang chiếu lên rèm cửa sổ.
Các ô cửa sổ còn lại của tòa lầu này đều tối đen, phần lớn đều mở rèm để ánh trăng chiếu vào bên trong.
Vì đã cúp điện, nên cửa chống trộm ở tầng trệt đã mất tác dụng, ít nhất thì chuông cửa cũng không xài được nữa.
Lưu Miểu lấy từ trong túi áo ra một chiếc bao nhỏ, bên trong đang chứa những công cụ cạy khóa nhìn thấy ở trong phim.
Tôi há mồm trợn mắt.
Nhìn thấy Lưu Miểu xoay vài cái, cái khóa của cửa sắt liền bung ra.
Trong đêm khuya, tiếng mở khóa vang lên khá chói tai. Nhưng tiếng bước chân đi bộ của chúng tôi trước đó cũng chẳng yên ắng gì.
Tôi quan sát chung quanh thì thấy không có ai thò đầu ra dòm ngó.
Chẳng biết là do nửa đêm hầu hết đang ngủ say, hay là trong khu này có vấn đề gì.
Lưu Miểu kéo cửa sắt, ra hiệu bảo chúng tôi đi theo, còn anh ta thì bước qua vạch cửa trước.
Đường đi bên trong tòa lầu đương nhiên không có ánh đèn, kính cửa vẫn bám đầy bụi bẩn do nhiều năm không được lau chùi, cả ánh trăng cũng chẳng thể xuyên qua.
Tôi ngửi thấy mùi ẩm mốc không nặng lắm và cũng chỉ bốc ra từ góc cầu thang ở tầng trệt. Bên trong đang chất xe đạp và xe máy cũ, nhìn chúng đang bị bụi bám đầy, đoán là đã bị người ta bỏ đi.
Tòa lầu này có năm tầng, mỗi tầng hai căn hộ, đây là mô hình thường thấy ở trong các khu dân cũ của Dân Khánh. Chắc đã có hai ba mươi năm lịch sử rồi, trông còn mới hơn thôn Sáu Công Nông đôi chút. Nhưng loạt căn hộ cũ ở thôn Sáu Công Nông đã được trùng tu lại trong khoảng những năm 2010. Còn tòa lầu này hình như không được chăm chút như thế, cùng lắm thì trát và sơn lại tường vách mặt ngoài.
Cốp – sau cánh cửa vang lên tiếng bình rỗng rơi xuống nền nhà. Chiếc bình lăn lông lốc, hình như nó đã đụng vào cánh cửa gỗ.
Tiếng chống gậy thoáng dừng lại rồi tiếp tục vang lên, áp sát cánh cửa.
Lạch cạch.
Khóa cửa được mở.
Kẽo kẹt…
Cánh cửa từ từ hé ra.
Sau cửa tối thui.
Chiếc đèn pin của Lưu Miểu lập tức chiếu sáng cảnh tượng bên trong.
Một người đàn ông ủ rũ đang chặn kín khe cửa.
Ông ta dựa đầu lên tường, tóc lưa thưa rũ bờ vai, râu và tóc dài tương đương nhau.
Ông ta đang nheo mắt để tránh ánh sáng.
Tôi đã nhìn thấy chiếc gậy mà ông ta đang chống.
Đó là loại gậy hiện đại, kim loại nguyên khối, có màu đen. Trên tay cầm uốn cong có bọc mút. Chân gậy chia ra bốn nhánh như hình vòi bạch tuộc. Phần đế còn được trang bị đệm chống trượt và chống sóc.
Chiếc gậy này trông rất tiện dụng, dưới ánh đèn pin chiếu vào, kim loại đang phản quang lấp lánh.
Nhưng người đàn ông này lại ăn mặc rất nhếch nhác, áo cụt tay và quần dài vừa cũ kĩ vừa rộng thùng thình, lại còn không được giặt sạch cho lắm.
“Chào ông, cho hỏi ông có phải là ông Trình không?” Lưu Miểu hỏi.
Ông ta nheo mắt nhìn chúng tôi.
“Đúng.” Ông ta gật đầu, nhường lối đi: “Vào đi.”