Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1469 : Ông trình (3)
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Tôi rất chắc chắn là mình đang trong cảnh mộng, còn đúng ngay vào thời điểm ông Trình kia rớt xuống từ cửa dị không gian.
Tôi thấy lo cho tình hình ở khu Dương Sơn, lo cho thân thể của tôi và cũng lo cho sự an nguy của Lưu Miểu, Tí Còi lẫn Nam Thiên.
Suy nghĩ tỉ mỉ, hình như tôi đã nhớ ra vài chuyện, nhớ ra mình đã mất đi kí ức. Nhưng những kí ức ấy rất mơ hồ. Tôi chỉ có thể chắn chắc một điều là chuyện tương tự đã từng xảy ra một lần.
Tình hình ở khu Dương Sơn và mấy loại giả thuyết của tôi trước đây có lẽ không khớp nhau.
Chúng tôi có khả năng đã xuyên không lần lượt đến các điểm thời gian khác nhau của khu Dương Sơn, hoặc đã trải qua quá trình lặp lại hết lần này đến lần nọ của thời gian.
Thậm chí tôi không thể xác định được bản thân đã xuyên qua như vậy bao nhiêu lần rồi.
Ông Trình đi về phía khu đất hoa màu xanh tốt, nhưng ông ta chưa đến nơi thì tôi chợt nhận ra cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Xung quanh đã không còn là đông quê hiu quạnh nữa, mà là thành phố với các tòa lầu cao tầng san sát nhau.
Trình Cửu ở trong một căn hộ cho thuê có diện tích rất lớn, vị trí cũng rất cao. Ông ta đang cầm cốc nước, từ nhà bếp đi đến ban công, cứ thế đi mất hai ba phút.
Từ ban công nhìn ra là đỉnh các tòa nhà lẫn trong mây mù, góc nhìn đẹp như tiên cảnh.
Trình Cửu đứng trên ban công, ngắm ánh mặt trời vừa ló khỏi tầng sương mai, đong đưa cốc nước đã uống cạn bên ngoài thành ban công.
Ông ta cúi đầu nhìn lớp sương mai lờ mờ, chậm rãi thả tay.
Chiếc cốc rơi xuống, không vang lại chút tiếng động nào mà giống như biến mất trong chớp mắt vậy.
Trình Cửu quay vào trong nhà, ngồi lên sofa bật tivi lên xem.
Trên màn hình hiện ra chương trình thời sự, thời gian hiển thị trên đó là ngày 12 tháng 4 năm 2038.
Vừa nhìn thấy thời gian, tôi cảm thấy sững sờ.
Phát thanh viên đã đọc một số thông tin về thời tiết, không nhắc đến địa danh mà chỉ nói hôm nay thành phố có sương mù dày đặc. Phóng viên đang có mặt tại hiện trường tiến hành tiết mục kết nối trực tiếp.
Phóng viên đó nói chiếc cầu vượt biển sau lưng mình đã không còn thấy được nữa.
Chỉ dựa vào ba chữ “cầu vượt biển” thôi thì tôi hoàn toàn không thể đoán được đây là đâu. Mấy tòa nhà cao vút khi nãy cũng chẳng có đặc trưng.
Không biết có bao nhiêu người đang quan tâm đến sự kiện này.
Trình Cửu chưa nghe tường thuật hết đã nhấc tay lên ra hiệu đám đông yên lặng.
Đám người đông như kiến bên dưới hình như đều thấy rõ Trình Cửu ở chỗ cao ngất này. Tiếng hô hào dừng lại sau vài giây.
Tiếng phát ra từ tivi cũng đã im bặt.
Trình Cửu không dùng loa, cũng không lớn giọng gào thét, nhưng tiếng nói của ông ta vang đi rất xa.
“Đã đến giờ hành hình!”
Ông ta vừa dứt lời, đột nhiên mười cây thập tự giá phừng phừng phụt cháy. Ngọn lửa rừng rực khiến cho thập tự giá biến thành ngọn đuốc.
Trong đám lửa, có người rớt xuống.
Tôi không nhìn thấy cái xác cháy đen nào, chỉ thấy đám đông đang tản ra khỏi cây thập tự.
Mười cây thập tự chỉ có người trên cây thứ hai chưa rớt xuống.
Đám động đột nhiên bùng lên tiếng la hét.
Âm thanh từ tivi lại vang lên.
Giọng của phát thanh viên đầy kịch động nói: “Là số 2! Là Tiết Trạch được bình chọn xếp vị trí cao thứ 2! A! Vậy là chúng ta đã nhận được ý chỉ của Cửu Vương. Ngày 24 tháng 8 năm 2034, Tiết Trạch đã đánh tráo thuốc trị bệnh tim của mẹ mình là Dương Cầm, khiến Dương Cầm phát bệnh tử vong. Lúc đó Dương Cầm đang xem tivi, bên cạnh xác bà ấy có chiếc điều khiển từ xa! Là remote được đính kèm với tivi màn hình tinh thể lỏng P32 do hãng Tùng Môn sản xuất! Có điều, tivi mà Dương Cầm đang xem không phải hàng màn hình tinh thể lỏng P32 do Tùng Môn sản xuất…”
Dưới lầu lại một trận ồn ào nữa bùng lên.
Họ vây quanh cây thập tự giá vẫn đang cháy, hát ca nhảy múa.
Đây không phải là niềm vui sướng khi hung thủ đền tội trước pháp luật, mà là một nỗi vui mừng đầy bệnh hoạn.
Phát thanh viên vẫn đang hò hét: “Cả thảy có 23515 người bỏ phiếu cho số 2. Người cung cấp thông tin cho đáp án số 2 này là Tiết Thế Quân, anh họ của Tiết Trạch. Tiết Thế Quân đã dành được mười vạn tiền thưởng bằng tiền mặt, đồng thời được một lần hưởng quyền ân xá. Tất cả những người đã bỏ phiếu cho phương án này đều được tích lũy thêm điểm thưởng. Sau đây, chúng tôi sẽ công bố danh sách điểm thưởng tích lũy được của tất cả thần dân…”
Trong không khí rộn rã quái đản này, cảnh tượng trước mắt tôi lại thay đổi.