Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1479 : Đại học kinh tế tài chính
Ngày đăng: 16:59 30/04/20
Sự xuất hiện của Tí Còi vô cùng thảm hại, nhưng ngoại trừ thảm hại và bộ dạng sợ hãi ra, có vẻ cậu ta không bị thương hay gặp phải rắc rối khác.
Tôi đỡ cậu ta dậy, hỏi han vài câu, sau khi biết chắc cậu ta không sao thì mới thấy yên tâm.
Đám ma nhỏ không có ý đối địch với chúng tôi, Nam Thiên sau khi trao đổi với Lợi Lợi thì đã quyết định làm sao để cả nhóm lẻn vào trường đại học Kinh tế Tài chính.
“Bọn em có thể qua mặt đám người đó dễ dàng, chỉ cần không gặp ma thì chẳng còn vấn đề gì cả.” Lợi Lợi hất cằm nói đầy kiêu ngạo.
Cô bé rất tự tin, đồng thời còn biễu diễn một chút.
Đáng tiếc là tôi có thể nhìn thấy âm khí, cũng có thể cảm giác được khác thường.
Ảo ảnh mà Lợi Lợi tạo ra vẫn còn kém xa con ma núi Quảng Nguyên và người dẫn đường ở Hối Hương, càng không thể sánh nổi thực phẩm mà cái thứ mới làm ra.
Lợi Lợi không gạt được tôi, nhưng Nam Thiên và Tí Còi thì đã bị lừa ngon. Tuy cũng thoáng nhận thấy có gì đó bất thường, nhưng Tí Còi không thể nói rõ được, chớp mắt liền bỏ qua.
Đây chắc cũng có thể chứng tỏ sự chênh lệch về thực lực của ba chúng tôi.
Ngẫm lại, tôi liền đề nghị Nam Thiên ở nguyên chỗ cũ, không cần theo hai chúng tôi đi một chuyến như vậy.
Dù sao anh ta cũng chỉ là một người bình thường, đi qua bên đó cũng không giúp được bao nhiêu.
Có thể tìm được đám ma nhỏ giúp đỡ đều là nhờ vào Nam Thiên. Tôi làm như thế có chút không thỏa đáng, nhưng cũng là vì nghĩ cho Nam Thiên thôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi bị Nam Thiên từ chối rồi.
Quả nhiên anh ta lắc đầu.
“Dù gì tôi cũng đã cùng hai người rơi vào chỗ này rồi, để lại một người ở đây có hay ho gì đâu?” Nam Thiên nói.
“Đây là chuyện hay ho sao?” Tôi cạn lời.
“Cách để rời khỏi chỗ này chắc chắn là nằm trong trường đại học đó đúng không? Nếu có xảy ra trục trặc, tôi đi theo hai người trái lại vẫn còn an toàn. Mà hai người cũng không cần quay lại tìm tôi.” Nam Thiên lại nói.
Nhưng phần lớn âm thành đều được vang ra từ trong tòa lầu giảng đường trước mặt, do cách khá xa nên nghe chẳng rõ.
Những người trên quảng trường thì khá là khẽ giọng, ai làm việc nấy, một nửa là già, một nửa là trẻ. Già thì tra cứu hồ sơ, trẻ thì thao tác máy tính, phân chia rạch ròi, ai có việc nấy. Tôi còn thấy có mấy người đang mặc đồ đồng phục, không chỉ có cảnh sát, mà còn có những nhân viên thuộc bộ phận chấp pháp khác.
Nhìn cảnh tượng này, người không biết chuyện còn tưởng đây là văn phòng tạm thời do chính phủ lập nên.
Quan sát một lượt chưa nhìn thấy âm khí, tôi có chút yên lòng.
Người thanh niên sau khi dẫn tôi đến liền gọi một cái tên.
“Người này đã nghĩ thông rồi.” Anh ta chỉ tay vào tôi.
“Tên gì? Số chứng mình thư là bao nhiêu? Nhà ở đâu, công tác ở đơn vị nào?” Đối phương thẳng thừng ném cho tôi một mớ câu hỏi.
Tôi nhìn ra được là họ muốn kiểm định thân phận. Căn bản là tôi không thể qua được cửa này. Cho dù có khai là tôi không phải dân ở khu Dương Sơn, họ không nghi tôi thì cũng không thể tín nhiệm tôi được.
Con ma nhỏ đang đu sau lưng tôi thò tay đến, búng tách một cái bên tai tôi.
Chẳng biết nó đã làm gì, mà tôi chỉ trông thấy cái người thẩm vấn kia và người thanh niên đang đứng bên cạnh đều gật đầu.
“Được rồi, biết rồi. Vậy cậu điền hóa đơn chuyển phát trước đi, tìm thử xem có người tương ứng không.” Người thẩm vấn quay lại gọi một tiếng, có một người trong đội ngũ công tác chạy lại.
“Sao? Là người lão Từ quen à?”
“Sinh viên tốt nghiệp đại học Kinh tế Tài chính khóa 2015, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh nên mới về thăm thầy cũ. Cậu đem hồ sơ của đại học Kinh tế Tài chính ra đây, để xem xem cậu ta có biết ai không. Tiện thể tra luôn lai lịch của cậu ta. Haiz, tôi đi nghỉ chút đã.”
Khi hai người họ trao đổi xong, thì tôi cũng đã biết được con ma ấy đã làm gì rồi.
Con ma nhí thì thầm bên tai tôi: “Em đã khiến họ chấp nhận thân phận của anh. Yên tâm, họ sẽ tự tưởng tượng cho đầy đủ, không nghi anh đâu.”
Tôi nghe mà không khỏi thở phào.