Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1484 : Cảnh mộng mới

Ngày đăng: 16:59 30/04/20


Lúc này đây, nếu cô ta không chết thì tôi chết.



Chỉ còn chờ xem năng lực của hai bên, bên nào sẽ giết chết đối phương trước.



Lúc này tôi chẳng màng gì đến sợ hãi, mà chỉ để cho năng lực tự ý trút ra ngoài ào ạt.



Bộ dạng của ma nữ đã có thay đổi và con báo kia cũng đã vồ được tôi.



Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xuyên qua người mình.



Con báo đã biến mất, trong người tôi thì có một luồng âm khí đang trương phình.



Tôi đau đớn hét lên, thân thể trở nên khá trì trệ, bấy giờ mới bị luồng sức đẩy ấy xô ngã qua một bên.



Ma nữ lập tức lùi ra sau, định quay trở lại hố đen.



Ba con ma nhỏ biến thành đám gió lốc màu đen, ngăn ma nữ lại.



Nhất thời các luồng âm khí bay loạn cả lên.



Trong đó, tôi trông thấy có một luồng âm khí lạ.



Trước mặt tôi chợt xuất hiện một đôi chân.



Men theo đôi chân ấy nhìn lên, tôi trông thấy vạt áo blouse trắng.



Chiếc áo sượt qua tay tôi, bay về phía ma nữ.



Ma nữ hét lên một tiếng, bộ dạng thay đổi rất nhiều, tựa như các con ác ma trong phim kinh dị, diện mạo méo mó, toàn thân thể bị kéo thành mảnh dài, phát tán ra luồng âm khí vô cùng đáng sợ.



Ba con ma nhỏ khóc òa lên, bị ma nữ hất văng ra.



Trình Lân đã đi lên phía trước, che mất tầm nhìn của tôi.



Lúc đó ma nữ phóng tới như con rắn, nhưng va ngay vào người Trình Lân.



Trên người Trình Lân đang tỏa ra một luồng khí rất quái lạ.



Thân thể anh ta cứ như đang phủ thêm một lớp ảo ảnh, chồng lên người anh ta, nhưng cũng giống như cái bóng của chính anh ta.



Trình Lân quay lại nhìn tôi, còn cái ảo ảnh kia lại nhấc tay lên, siết chặt cổ của ma nữ.



Ma nữ đang quấn chặt lấy thân thể của anh ta.



Khi động tác của Trình Lân và ảo ảnh vừa tách ra, tôi liền thấy rõ bộ dạng của ảo ảnh ấy.



Đó là một khuôn mặt có râu ria xồm xoàm bẩn thỉu.



Tôi cảm thấy diện mạo này rất quen.



Tôi chưa kịp nhớ ra gì, thì hố đen chợt rúng động kịch liệt.



Dung mạo méo mó của ma nữ càng trở nên gớm ghiếc hơn, nó định vùng khỏi Trình Lân, nhưng lại bị ảo ảnh giữ chặt cứng.



Thoáng chốc, hố đen bị méo mó, giống như một cái túi đen đang chứa vật sống bên trong.



Sinh vật ấy vẫn đang không ngừng vùng vẫy.



Đầu tôi cứ như bị thứ gì đó chọc thủng, âm khí trong người giống như bị xì hơi, trào ra khỏi người tôi.



Trước mắt tôi lập tức tối sầm lại.



Tôi còn nghe thấy tiếng kêu la, có ai đó đang tức giận quát tháo tôi.



Tôi cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt chỉ muốn chạy trốn.



Khoan đã! Đâu phải tôi muốn chạy trốn.




Trình Cửu lắc đầu: “Cha không đối phó nổi nó.



Con… gần như chỉ là một người thường.



Nếu không phải nơi này trở thành như vậy, thì cha cũng chẳng thể cứu được con.



Lúc đó con đã chết rồi.



Ở đây… có rất nhiều thứ cha không đối phó nổi.”



Tôi giật mình.



“Rất nhiều”



? Ngoài con ma chuyển phát nhanh ra, nơi này còn thứ gì nữa sao? Lão đại của đám ma nhỏ? Lưu Miểu? Tôi? Tôi nhìn sững Trình Cửu.



“Hơn nữa, cô ta cũng đang tìm cách để khiến nơi đây bình thường trở lại.”



Trình Cửu nói tiếp.



Trình Lân mỉm cười mỉa mai: “Ông thấy chuyện cô ta làm là đúng sao? Thực sự muốn khiến nơi này bình thường trở lại?”



Trình Cửu hờ hững nói: “Cha có thể đoán ra cô ta đang định làm gì đó.



Chỉ cần không gian này mất cân bằng, thì bức màn đang vây bủa nơi này sẽ mất tác dụng.



Nơi đây sẽ lại thông với thế giới bên ngoài.”



“Ông thực sự nghĩ vậy à?”



Trình Lân hỏi lại.



Trình Cửu né tránh ánh mắt của Trình Lân.



“Ông đừng có hão huyền nữa.



Tôi cũng đã nói rồi, mẹ đã chết.



Quay lại cái thế giới ấy thì đã sao chứ?”



Trình Lân leo xuống giường: “Tôi sẽ không đến đó đâu.



Tôi sẽ không đến cái nơi gớm ghiếc ấy, để làm một con ác ma giết người mua vui đâu!”



Trình Cửu nhắm nghiền mắt lại.



Trình Lân đứng ngay trước mặt Trình Cửu, cúi mặt nhìn ông ta: “Ông bảo mẹ đã chết ở chỗ đó.



Lúc chết, chắc mẹ cũng đã nhìn thấy bộ mặt thật của cái thế giới ấy đúng không? Không đẹp như chốn Đào Nguyên mà ông đã ca tụng, mà là diện mạo vốn có của thế giới ấy.



Ông có nhận thấy không? Mẹ có trở nên chán ghét ông không?”



Thân thể Trình Cửu chợt rung động, chiếc lưng từ từ khòm xuống.



Trình Lân đi ngang qua Trình Cửu.



Cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.



Trình Lân lấy từ trong kho xe ra một chiếc xe đạp, thong thả cưỡi xe ra khỏi bệnh viện.



Sắc trời vẫn đang tối.



Trông hướng mà Trình Lân đang đi tới, tôi đã đoán ra được.



Anh ta… định tới trường đại học Kinh tế Tài chính nữa sao?