Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1502 : Mã số 001 – Chó sủa ban ngày (5)
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
Ngày 6 tháng 1 năm 2001, điều tra được người chủ đầu tiên của căn hộ xảy ra sự cố, tên Đường Anh Hùng, nam, 32 tuổi.
Giám đốc phòng kinh doanh của chuỗi siêu thị Mỹ Giai ở khu Đông, đã ly hôn.
Hiện đang sống tai nhà số XXX, tòa lầu số XXX thuộc khu Vọng Thủy Đình.
Bản thân cho đến người thân đều chưa từng xuất hiện hiện tượng tử vong dị thường.
Điều tra về chủ thứ hai của căn hộ có sự cố.
Tên: Lê Quang, nam, 27 tuổi, hiện là quản lý chi nhánh siêu thị Mỹ Giai trên đường Tây Nam.
Đã kết hôn, vợ là Ân Tiểu Tuệ.
Hiện sống tại nhà số XXX, tòa lầu XXX, số XXX đường Tây Nam.
Mẹ của anh ta là Chu Xuân Phương, đã qua đời vào ngày 4 tháng 11 năm 2000, do bệnh đột phát.
Ngày 8 tháng 1 năm 2001, trao đổi với Đường Anh Hùng.
File ghi âm 00120010108.wav.
“Chào anh Đường.
Xin lỗi đã làm phiền anh.
Chúng tôi là phóng viên của tạp chí ‘Tin tức kỳ lạ’ lúc trước đã liên lạc với anh.
Đây là thẻ phóng viên của chúng tôi.”
Đính đoong… Cạch! “Vào đi.
Không cần đổi giày đâu.”
“Cảm ơn.”
Cộp cộp cộp… “Mời ngồi.”
“Cảm ơn.”
“Các anh… muốn hỏi về chuyện căn hộ trên đường Thiên Mục à?”
“Đúng vậy.
Căn hộ ấy xảy ra chuyện, anh nghe nói đến chưa?”
“Ừ.
Nhà đó tôi đã bán cho một đồng nghiệp của tôi từ mấy năm trước… Chuyện gần đây xảy ra với gia đình cậu ấy, tôi cũng có nghe.”
“Ngày xưa anh còn sống ở đó, có xảy ra chuyện gì không?”
“… …”
Lạch cạch! “Phù… Thực ra cũng chẳng có gì.
Chuyện là tôi thích chó.
Cũng không hẳn là thích.
Thực ra thì có người đồng nghiệp của vợ tôi nuôi chó, vợ tôi thấy vậy rất thích.
Rồi chó nhà người ta sinh ra một con chó con, cô ấy liền muốn xin về nuôi.
Tôi không đồng ý.
Chủ yếu là do cô ấy hứng chí, tốn quá nhiều tiền.
Nào là đòi mua chuồng chó, thức ăn cho chó, còn đòi mua đủ loại đồ chơi, quần áo cho chó nữa.
Nuôi một đứa con còn không tốn tiền đến thế.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, lại là cái người bạn rảnh rỗi của vợ tôi nữa, cứ nói huyên thuyên… Vợ tôi kể chuyện con chó cho cô ta nghe, còn nhắc đến chuyện hồi Tết.
Mà cái người đó thực sự đầu óc có vấn đề hay sao ấy… Cô ta liền hỏi vợ tôi, trên bàn tiệc Tết có phải có một món thịt, mùi vị rất thơm, nhưng không phải thịt bò hay thịt heo.
Rồi nói nhà tôi đã băm nhuyễn con chó, nướng thành chả ăn.
Nhà tôi có ăn thịt chó thì không lý nào giấu tôi cả.
Mà hôm đó hoàn toàn không có thịt chó.
Vợ tôi nghe xong suy nghĩ linh tinh, về nhà cãi nhau với tôi mấy lần.
Hai chúng tôi đã chiến tranh lạnh một thời gian dài.
Cơm chẳng lành canh chẳng ngọt nữa, ngày nào cũng cãi nhau, cuối cùng phải ly hôn.
Căn nhà ấy, tôi đã bán cho Tiểu Lê.”
“Sau đó anh có gặp phải chuyện gì kì quái không?”
“Không.
Tôi thì không.
Khoảng thời gian đó vợ tôi hay bảo mình mơ thấy con chó ấy.
Sau khi ly hôn thì ít khi liên lạc với nhau.
Nghe nói cuộc sống của cô ấy khá lắm, cũng không xảy ra chuyện gì.
Chuyện của Tiểu Lê… tôi cũng không ngờ tới.”
“Anh Lê đã nói thế nào với anh?”
“Cậu ta ấy hả… Tôi cũng chẳng biết cậu ta nghe ai nói.
Căn hộ đó, chúng tôi mua bán với nhau, không qua môi giới.
Đồng nghiệp với nhau mà.
Làm xong thủ tục, chuyển khoản đâu đó là giao chìa khóa nhà, xong chuyện.
Mà tôi đã giao toàn bộ rồi đó chứ.
Không biết cậu ta nghe ai nói, nghĩ là tôi còn giữ chìa khóa.
Chỗ vợ tôi cũng đâu có giữ lại chìa khóa.
Lúc ly hôn, cô ấy chỉ lấy tiền, chìa khóa nhà giao lại cho tôi mà.
Tiểu Lê dọn về không thay cửa mới, tôi cũng đâu có ngờ.
Đại khái là vậy đó.
Tôi nghe nói cha mẹ cậu ta gửi con chó ở nhà cậu ta, rồi bị giết chết.
Họ điều tra không ra người, cha mẹ cậu ta giận ghê lắm.
Họ khăng khăng nghi ngờ là tôi.
Cũng chẳng nói rõ được.
Chỉ là gàn gàn dở dở, nói vài lời khó nghe.
Lúc tôi biết chuyện, thì ai ai cũng xem tôi như thằng biến thái.
Tôi biết đi đâu kêu oan bây giờ?”