Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1504 : Mã số 001 – Chó sủa ban ngày (7)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Ngày 9 tháng 1 năm 2001, phân tích file ghi âm.



File ghi âm 00120010108G.wav.



“… Khoảng thời gian đó vợ tôi hay bảo mình mơ thấy con chó ấy.



Sau khi ly hôn thì ít khi liên lạc với nhau…”



“Ha, à, cái người này cứ huyên thuyên lâu như thế à?”



“Hình như vậy.



Anh không nghe thấy gì sao?”



“Không.



Con chó đó là con mà anh ta nuôi hả?”



“Diệp Thanh nói qua lời kể của anh ta, thì chắc là cùng một con.”



“Ồ, sao lại không tìm đến anh ta nhỉ.”



Ngày 9 tháng 1 năm 2001, liên lạc với Lê Quang.



File ghi âm 00120010109.wav.



“… Có thật là các anh giúp được tôi không? Thật không?”



“Anh Lê, trước tiên anh hãy bình tĩnh lại đã.



Cách đây không lâu, chúng tôi cũng đã đến nhà kiểm tra.



Thực ra vấn đề của căn nhà không lớn.



Mà là con chó còn ở trong nhà…”



“Đúng! Là Vượng Vượng! Vượng Vượng vẫn còn đó… Cha mẹ tôi đối xử với nó tốt lắm.



Ngày nào cũng cho ăn thịt, xem nó như con cháu! Tôi với vợ cũng đối xử tốt với nó lắm… Mà vốn nó rất thông minh nữa…”



“Anh cũng đã nhìn thấy rồi?”



“Thấy rồi, thấy…”



“Có thể kể rõ hơn không? Chúng tôi chỉ nhìn thấy hồn ma của con chó đó.



Tình hình cụ thể thế nào thì vẫn chưa nắm được.



Nếu anh cung cấp cho chúng tôi nhiều manh mối hơn, đó sẽ là sự hỗ trợ đắc lực để chúng tôi xử lý chuyện này.”



“… Tôi… tôi không biết nên bắt đầu từ đâu… Vượng Vượng… Cha tôi… không phải, Vượng Vượng được mẹ tôi mang về.



Tôi có một người dì, trong nhà có nuôi chó và mèo.



Lúc đó con chó Pug sinh con, mẹ tôi có đến nhìn.



Chó nhà dì ấy nuôi rất ngoan, mà chơi với con chó con cũng vui lắm.



Lúc đó cha mẹ cũng vừa lúc về hưu, tôi và vợ thì lại đang nôn nóng có con… Không đúng, lúc đó vẫn chưa cưới, tôi với vợ mới quen nhau, đang tìm hiểu.



Sau khi chó con bỏ bú, mẹ tôi liền mang về.



Nó được cùng ăn cơm với cả nhà luôn.



Khoảng thời gian đó thật là, trong nhà có món gì ngon, thì ưu tiên nó trước.



Thứ Vượng Vượng không ăn, hoặc mẹ nấu nhiều quá, Vượng Vượng ăn không hết, mới đến lượt tôi.
Tôi còn nghi, có phải cô ấy có vấn đề về tâm lý không.



Lúc Vượng Vượng chết rồi, vợ tôi cũng không ngủ ngon được, suốt đêm mơ thấy ác mộng, không ngủ được, bảo với tôi là sợ lắm.



Lúc cảnh sát nói chuyện chuồng chó cho chúng tôi biết… Tôi nhận ra được.



Hai chúng tôi nghi ngờ lẫn nhau.



Cô ấy đi làm trễ hơn tôi, tôi thực sự đã từng nghĩ, phải chăng cô ấy đợi tôi rời khỏi nhà xong, thì nhốt Vượng Vượng lại.



Khi tôi về thì lại thả nó ra.



Phải chăng tâm lý cô ấy bị biến thái, hại Vượng Vượng… Lúc đó tôi cũng không ngủ được.



Lúc ngủ, hai vợ chồng đều nằm quay lưng với nhau.



Tôi thì đêm nào cũng vã mồ hôi khắp người, cứ sợ, biết đâu đầu óc cô ấy có vấn đề, biết đâu cô ấy cũng… cũng hại chết tôi…”



“Vâng.”



“Tôi… Phù… cũng ngay lúc đó… lúc đó tôi đã nghe thấy tiếng động… Tôi cứ ngỡ là do cô ấy gây ra! Nửa đêm trong nhà chỉ có hai vợ chồng.



Trong phòng, ngay sau lưng tôi, cái âm thanh ấy… là tiếng hà hơi.



Cảm giác cứ như cô ấy đang đến gần tôi… áp sát vào lưng tôi… Tôi sợ đến nỗi muốn lăn xuống giường.



Cô ấy… cô ấy là người la lên trước tôi… Tôi nghe thấy tiếng cô ấy khóc… kiểu như… rất sợ hãi, sợ quá mức đến phát khóc ấy.



Hồi lâu sau tôi mới dám bật đèn lên hỏi thăm… Khoảng thời gian đó, vợ chồng tôi… Cha mẹ tôi trở về, tôi cũng không dám cho họ biết chuyện này.



Tôi không biết phải làm sao với cô ấy.



Tôi tưởng cô ấy bị bệnh tâm thần, chắc các anh biết nhỉ? Cha mẹ tôi giận dữ vì cái chết của Vượng Vượng.



Hai vợ chồng thì chẳng dám nói Vượng Vượng đã chết thế nào.



Ông bà già nổi giận, chửi bới um xùm trong khu, còn đi tạt sơn lên cửa nhà người ra nữa.



Tôi cũng chẳng khuyên được.



Lúc đó, lòng dạ tôi không nghĩ đến chuyện đó.



Rồi sau đó nữa…”



“Xảy ra chuyện gì?”



“Sau đó nữa… cũng vào ban đêm… sau khi tôi lờ mờ thiếp đi, rồi lại lờ mờ thức giấc.



Tay tôi thõng ra khỏi giường.



Lúc đó tôi cực kì sợ vợ tôi, nên nằm lúc nào cũng sát mép giường.



Tay tôi để ra ngoài… tôi cảm thấy có thứ gì đó liếm tay mình… Lúc thức dậy, đầu tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm, nên tiện tay mò thử một cái… Tôi đã sờ trúng con chó… chắc là Vượng Vượng.



Tôi nghĩ đó là nó.



Nhưng lúc tôi định nhìn thử, thì chợt nghe thấy… có tiếng mở cửa… Cửa phòng ngủ đang khóa.



Nhưng có người ở bên ngoài đang mở… rồi hình như có thứ gì đó vào… Vượng Vượng liền rúc xuống gầm giường… Tôi thì không dám nhúc nhích, hai mắt cũng không dám mở ra.



Lúc đó tôi có thể cảm nhận được! Có thứ gì đó, thực sự là có thứ gì đó đang nhìn tôi, áp sát vào mặt tôi, phả hơi thở nóng hổi của nó lên mặt tôi…”



“Anh chưa thấy cái thứ ấy?”



“Tôi sao dám nhìn chứ! Sau đó nó đã bỏ đi… Còn tôi, mãi cho đến lúc chuông báo thức reo lên, trời sáng mới dám dậy.”