Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1530 : Trăng trong nước
Ngày đăng: 17:00 30/04/20
“Lâm Kỳ.”
Giọng của Ngô Linh từ trong điện thoại vang ra.
“Các cô đã xem tranh của cái người tên Bạch An kia đăng trên trang mạng xã hội của anh ta gần đây chưa?”
Tôi vội vàng hỏi ngay.
“À.
Nam Cung vừa tìm được, hiện tại chúng tôi đang xem đây.”
Ngô Linh trả lời câu hỏi trước đó của tôi: “Chúng tôi đã tra ra thân phận của anh ta rồi, chính là đứa con trai của người ủy thác lần đó.
Chúng tôi cũng xem tác phẩm đầu tay của anh ta rồi, căn bản là cải biên từ sự kiện đó.”
“Ừ.
Những bức tranh của anh ta… có phải anh ta có năng lực gì đó không?”
Tôi hỏi.
Nếu không phải sở hữu năng lực đặc thù thì Bạch An này làm sao có thể vẽ ra được nhiều ma và yêu quái đến thế? Một số trong ấy là những thứ và sự kiện mà tôi đã từng gặp, một số khác lại hoàn toàn lạ lẫm, lần đầu tiên nhìn thấy.
Điểm này khiến tôi hơi an tâm.
Ít nhất có thể chắc chắn được, thứ mà Bạch An này nhìn thấy không hoàn toàn là những thứ tôi đã gặp, anh ta không hề “giám sát”
tôi.
Mà thứ anh ta nhìn thấy, có khả năng chỉ là những sự vật quái dị đã xuất hiện trên thế giới này.
“Hiện chúng tôi đã xem qua và đoán là có thể bản thân anh ta cũng không rõ mình đã nhìn thấy thứ gì.”
Ngô Linh nói.
Tôi hơi bất ngờ, lại thấy kết luận này rất dễ dàng chấp nhận.
“Trong lần tiếp nhận phỏng vấn đầu tiên, anh ta đã từng nói, rất nhiều cảm hứng sáng tác được khơi nguồn từ quan sát và rút ra từ đời sống thường nhật, nhưng chiếm phần nhiều hơn lại là sự tưởng tượng của anh ta.
Có lúc do suy nghĩ quá nhiều, quá nhập tâm, nên tối đến sẽ nằm mơ thấy một số câu chuyện.
Ngày nghĩ thì tối mơ.”
Ngô Linh nói: “Hầu hết là ác mộng, toàn thấy những thứ đáng sợ.”
Tôi cũng đang mở trang mạng xã hội của Bạch An ra, lướt xuống thì thấy được những nội dung mà Ngô Linh đã nói.
Nếu đúng như Ngô Linh đoán, thì đây là chia sẻ quá trình sáng tác của tay Bạch An khi tiếp nhận phỏng vấn.
“Nói vậy, năng lực của anh ta là mơ thấy ma quỷ đã xuất hiện trong hiện thực sao?”
Tôi hỏi.
“Trước mắt có lẽ là vậy.
Chúng tôi còn phải tiến hành phân tích toàn diện các tác phẩm của anh ta, mới có thể đưa ra kết luận xác thực hơn.
Nếu cần, chúng tôi sẽ liên lạc để trao đổi với anh ta.”
“À…”
Tôi nhìn màn hình vừa sụp tối, nhất thời chẳng biết nói gì.
Trong quá trình chờ nghe máy, tim tôi không ngừng đập nhanh.
“A lô?”
Giọng Ngô Linh vang lên.
“Hiện tại Nam Thiên đang ở đâu thế?”
Đầu dây bên kia ngừng lại trong vài giây: “Chắc cậu ta có công việc, gần đây không còn bám theo Nam Cung nữa.
Cậu đã mơ thấy gì sao?”
“Tôi cũng không biết.
Không bình thường lắm, không giống như thường ngày… Tôi chưa nhìn thấy anh ta, nhưng nhìn thấy bức tranh của Bạch An, tấm gần đây nhất! Tôi còn nghe thấy có người gọi Nam Thiên, bảo đạo diễn cần gặp gì đó.”
Tôi vò đầu, cố nhớ lại những chi tiết rời rạc ấy.
“Cậu đợi chút.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng bước đi.
Ngô Linh gọi Nam Cung Diệu, rồi họ nói gì đó.
Lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy tiếng của Ngô Linh.
“Nam Thiên đang quay ở Nhật, tên gọi tạm thời của bộ phim là ‘Sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng’, một bộ phim trinh thám.
Cậu ta đóng một vai phụ quan trọng.”
“Suối nước nóng? Là suối nước nóng lộ thiên? Hơn nữa là quay vào ban đêm đúng không?”
Tôi hỏi.
“Không rõ, Nam Thiên đang quay, người nghe máy là một trợ lý.
Phải đợi cho phân cảnh của cậu ta…”
Ngô Linh đang báo cho tôi biết thì ngừng lại nửa chừng.
Xa xa, tôi nghe thấy đầu dây bên kia Nam Cung Diệu đang lớn tiếng gặng hỏi.
“Phim trường xảy ra sự cố?! A lô! Ai bị chìm xuống nước?!”
Tôi vừa nghe thấy thế, trái tim liền nảy lên một cái.
Từ lúc thức dậy nó đã không ngừng loạn nhịp rồi, bây giờ lại chợt nảy lên một cái.
Đột nhiên tôi có một dự cảm cực kỳ tồi tệ.
Nam Thiên… Nam Thiên… Nghĩ đến Nam Thiên, hoặc trợ lý của anh ta….
Chắc tôi đã từng gặp trợ lý của Nam Thiên rồi.
Tôi đã gặp Nam Thiên lần đầu tiên ở phim trường.
Trong đoàn làm phim ấy có Mạc Vấn, Nam Thiên và những người khác.
Bên cạnh họ có không ít người.
Nhanh lên… nhanh lên! Mau đi vào cảnh mộng ngay!