Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1548 : Chuyến đi đêm trong rừng tuyết (2)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


Con suối ấy không hề bị đóng băng, mà cứ chảy chầm chậm như thế.



Nước suối trong vắt, phản chiếu ánh trăng.



Cây cối gần đây đều xơ xác cằn cỗi và cũng đã rụng hết lá.



Bầu trời không bị bất kì thứ gì che chắn, khiến ánh trăng rót thẳng xuống.



Nhưng chỉ có con suối này là có phản quang, còn tuyết ở quanh đây đều có màu sắc ảm đạm, ẩn chứa tử khí.



Hàn Tế đến bên mép dòng suối nhỏ, chầm chậm khuỵu người xuống.



Con mèo đã nhảy ra khỏi vòng tay của cô ta, đáp xuống tuyết, yên lặng nhìn cô ta chăm chú.



Khuôn mặt của Hàn Tế đã hiện lên vẻ lo sợ, nhưng thân thể thì tự động đổ xuống.



Khuôn mặt cô ta đang treo lơ lửng trên mặt suối, trong nước không có bóng của cô ta, cũng không xuất hiện bóng đen.



Cả con người cô ta hệt như không hề tồn tại, ánh trăng xuyên thẳng qua đầu, rót xuống bề mặt dòng suối.



Trên mặt nước cũng không hề có bóng của ánh trăng.



Cảnh tượng quái đản này khiến Hàn Tế càng thấy sợ hãi hơn.



Cô ta cảm thấy bên dưới con suối nhỏ xíu, chật hẹp này có một con quái vật đang ẩn nấp.



Tôi thì nhìn thấy trong suối đang có âm khí dày đặc.



Toàn bộ con suối tựa như thân thể của một con ma.



Thân thể của Hàn Tế tiếp tục đổ xuống, mặt đã chạm vào nước, cảm nhận cái lạnh buốt xương.



Còn lạnh hơn cả tuyết đang rơi.



Những đóa hoa tuyết ấy cứ như đang cố tình tránh né con suối nhỏ này, mãi chẳng thấy có hạt tuyết nào rơi vào trong nước.



Rào, một âm thanh khe khẽ vang lên, mặt của Hàn Tế nhúng hẳn vào nước.



Cô ta từ từ chìm xuống, toàn bộ khuôn mặt đã vùi vào trong lòng suối.



Mắt cô ta vẫn đang mở rất to, nhìn trừng trừng xuống đáy suối.



Dưới đáy suối tối đen, hệt như biển sâu, nhìn không thấy đáy.



Dòng nước vỗ vào mặt, khiến làn da đau rát.



Hàn Tế không thể vùng vẫy, chỉ khe khẽ run lên.



Nước vẫn chảy róc rách, không hề phát sinh thay đổi bởi sự xuất hiện của Hàn Tế, đồng thời âm khí trong nước suối vẫn chẳng có chút xao động nào.



Thứ đang thay đổi chính là âm khí trên người Hàn Tế.



Nó đang trở nên rất đậm đặc.



Thoáng chốc, mặt của Hàn Tế giống như bị thứ gì đó phủ lên.



Hô hấp của cô ta bắt đầu trở nên khó khăn, hai lá phổi đau đớn tột độ.
Hàn Tế quay người, dời gót đi ngược về hướng mình đã tới đây.



Cô ta đi mỗi lúc một nhanh, động tác di chuyển cứng ngắc đã dần trở nên bình thường, nhìn không ra bất cứ điểm kì lạ nào.



Đột nhiên tôi nhớ đến con mèo kia, vội quay qua tìm thì nhận ra nó đã biến mất từ bao giờ.



Thân thể bị lôi kéo, tôi đành đi theo Hàn Tế.



Điểm này ít nhất đã chứng minh, linh hồn Hàn Tế vẫn còn trong xác, chưa đi đầu thai và cũng chưa biến mất.



Tôi cảm thấy sự tình đã rơi vào bế tắc.



Nếu là cả một đám ma nữ, tôi lại chỉ có hai tay hai chân.



Rất khó tiêu diệt hoàn toàn bọn họ.



Tôi còn không biết họ rốt cuộc có bao nhiêu con ma.



Đúng ra thì ban đầu họ đã có mục đích rất rõ ràng, xuôi theo các nguồn nước trong toàn quốc đi tìm kiếm chuyển thế đầu thai của kẻ thù.



Nhưng bây giờ, họ đã vượt hẳn đại dương, đến một quốc gia khác, tàn sát con người… Là do thế giới này đang ác hóa sao? Tôi chỉ có thể đem nguyên nhân quy về điểm này.



Dù thế nào thì Nam Thiên cũng chẳng thể nào là kẻ thù chuyển thế của họ được.



Theo sự hiểu biết của tôi về tính logic trong đầu thai chuyển kiếp, một người có vận mệnh cực tốt như Nam Thiên thì đời trước, đời trước trước và đời trước trước trước nữa, đúng ra đều là người rất lương thiện, không chừng đã từng cứu tế muôn dân, được vạn người kính ngưỡng.



Anh ta không thể nào làm ra những chuyện lột da mặt đám ma nữ này, rồi dìm họ xuống sông xuống hồ được.



Nếu âm khí của bầy ma nữ này không thay đổi, có lẽ bây giờ tôi đã thả lỏng, yên lặng quan sát diễn biến của sự tình.



Vì dẫu sao Nam Thiên sẽ không gặp phải nguy hiểm.



Nhưng bây giờ… Sột sạt… “Hàn Tế”



đang đi vào vùng tuyết dày, chân giẫm lên ngay vị trí vết chân biến mất khi nãy.



Cô ta đi ra từ sau gốc cây, lẩn vào đám đông một cách rất tự nhiên.



“Vừa rồi đi đâu vậy?”



Biện Tư Quân không hề nhận ra Hàn Tế đã không còn như cũ.



Cô ta chỉ thấy ngờ vực: “Em đi gặp Nam thần à?”



“Không có, bỏ ý định ấy rồi.”



“Hàn Tế”



đáp, quay đầu qua, nhìn về tốp đầu của đoàn người.



Ánh mắt cô ta lướt qua Nam Thiên, dừng lại ở cả nhà cụ Shimada.



Tôi bắt gặp Nam Thiên cũng đang nhìn về phía này, trên mặt thoáng hiện lên vẻ sửng sốt và tức giận.



Anh ta nhíu mày, ánh mắt lượn một vòng, nhìn về phía tôi rồi lại nhíu mày tiếp.