Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1550 : Đền thần (2)

Ngày đăng: 17:00 30/04/20


“Hàn Tế”



không hỏi, vậy tôi chỉ có thể sốt ruột không.



Đợi được một lúc lâu, bà cụ Shimada mới nói xong.



Bên phía đạo diễn trầm mặc mấy giây, Biện Tư Quân mới nuốt nước bọt, lắp bắp nói.



“Bà cụ Shimada nói, nói… Bà ta nói vốn dĩ, vốn dĩ có một nguồn nước sống… Trên núi có một con thác, chảy xuống chỗ này.



Còn bảo, còn bảo nơi này đúng ra không hề có lỗ hổng.



Nước trong đầm thấm xuống đất…”



Cốc… Đột nhiên có một tiếng động nho nhỏ vang lên, giống như tiếng gõ ống trúc đang vang vọng trong rừng cây.



Gió thổi qua, lá cây khua xào xạc, tuyết đọng trên lá rớt xuống, khiến người ta phải nheo mắt lại.



Cốc… Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa.



Phía trước vang lên tiếng kêu la hoảng hốt của đám đông, họ đang nhao nhao gì đó, có người thì chết đứng ngay tại chỗ, có người thì đã bỏ chạy.



Biện Tư Quân nắm chặt tay của “Hàn Tế”



, hoang mang nói: “Có ma! Họ bảo có ma!”



Hai câu này được nói rất to, nên ngay lập tức bị những người kia nghe thấy.



Càng có nhiều tiếng la hét hơn và cũng càng có nhiều người nhìn qua hơn, ánh đèn đã quét về phía này.



Tôi nghe không hiểu họ nói gì, Biện Tư Quân hình như bị dọa, nên cũng chẳng phiên dịch nữa.



“Hàn Tế”



vẫn chưa ra khỏi rừng, mà chỉ đứng yên tại chỗ.



Ánh mắt cô ta lượn một vòng, rồi thoáng dừng lại chỗ Nam Thiên và gia đình Shimada.



Cốc… “Hai người mau qua đây.”



Giọng Nam Thiên nổi bật lên giữa chuỗi âm thanh ồn ào, tôi nghe thấy rất rõ.



Tôi loáng thoáng nhìn thấy anh ta quay qua nói với đạo diễn gì đó, đạo diễn quay lại quát to một câu.



“Hàn Tế”



bây giờ mới kéo Biện Tư Quân đang run bần bật đi qua bên đó.



Biện Tư Quân kháng cự quyết liệt, nhưng chẳng còn chút sức nào.



Sau khi đến gần, tôi mới thấy rõ cái đầm ấy.



Đầm được bao lại bởi đá khối, thậm chí còn có một hòn non bộ nằm phía sau đầm nước.



Trang trí bên dưới hòn non bộ là hai thanh trúc nối nhau, là ống dẫn nước bằng trúc theo phong cách Nhật Bản mà tôi vẫn hay thấy.



Tôi chưa kịp nhớ rõ, thì nhìn thấy đoạn trúc trống rỗng đột nhiên rớt xuống, đập lên đoạn trúc còn lại.



Cốc… Đây chính là âm thanh tôi nghe thấy khi nãy.



Đoạn trúc đó nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu.



Da gà tôi nổi lên, quay qua nhìn ma nữ trong vô thức.



Cô ta vẫn đang tỉnh bơ.
Biện Tư Quân bây giờ mới thở phào: “Chúng ta về được rồi!”



Những người xung quanh đã thay đổi biểu tình, vội vã dời gót.



Tôi càng thấy căng thẳng hơn.



“Hàn Tế”



thì lại thong thả, điềm tĩnh như không, quay qua nắm tay kéo Biện Tư Quân lẫn vào đám đông.



“Này!”



Tôi bị làm lơ, nhưng lại lờ mờ nhận thấy mình vừa hiểu ra điều gì đó.



Cốc… cốc...



Tiếng kêu của ống trúc đột nhiên trở nên gấp gáp.



Tôi dõi mắt qua thấy nước trong đầm cũng đã biến thành màu máu.



Cảnh tượng quái đản này không chỉ mỗi mình tôi nhìn thấy, những người xung quanh cũng đang chỉ tay xuống hồ mà la hét.



Đạo diễn còn túm lấy người quay phim, bắt dừng lại.



Bản thân ông ta cũng đang sợ xanh mặt, nhưng vẫn ngoan cố đòi quay lại.



Quay phim nhấc máy lên, quay được vài giây thì vội vàng kéo tay đạo diễn định rời đi.



Đám người đã chạy gần hết, tôi quay lại quan sát lần nữa.



Trên mặt đầm đã xuất hiện bóng ma của bầy ma nữ.



Chúng bất động đưa mắt nhìn những người kia rời đi.



Trên mặt của chúng đang có máu chảy xuống, men theo thân thể hòa vào trong nước hồ.



Đến lúc đám đông về đến đền thần, tập hợp với đám người còn lại, thì có người chỉ vào đền thần la lên.



Tôi liếc nhìn “Hàn Tế”



Cô ta vẫn lạnh tanh.



Nam Thiên đang nháy mắt và dùng khẩu hình ra hiệu với tôi.



Bây giờ tôi đã nhận ra, Nam Thiên không thể nhìn thấy tôi mà chỉ cảm nhận được sự tồn tại của tôi và nghe được tiếng tôi nói.



“Anh đợi đó, đừng làm càn.”



Tôi nén sự tức giận xuống, hạ lệnh cho anh ta.



Anh ta hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại.



Cũng may, sau khi tôi nói xong thì Nam Thiên không còn hối thúc tôi nữa.



Tôi vòng đến đền thần, nhìn thấy trong đền vốn trống rỗng đã xuất hiện thêm thứ gì đó.



Một cái xác mèo đã phân hủy chỉ còn xương cốt đang được mắc trên cây xà ngang của đền thờ.



Gió thổi qua, cái xác mèo đó lắc lư theo.



Sau cái xác mèo là một pho tượng.



Không phải tượng nào khác, mà chính là pho tượng Bồ Tát Địa Tạng bằng đá tôi đã từng thấy trong khách sạn!