Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 157 : Tít ~~~
Ngày đăng: 16:43 30/04/20
Ôn Phương đang lồng tiếng, cô đang lồng tiếng cho vai diễn của mình. Cổ Mạch đứng bên canh chừng, lâu lâu lại tán gẫu dăm ba câu với nhân viên khác, đôi lúc lại nói chuyện với Ôn Phương đang ở trong phòng kín. Tuy rằng Ôn Phương là Ảnh hậu, nhưng lại rất khách sáo với đạo diễn lồng tiếng mới vào nghề như Cổ Mạch, lúc nghe Cổ Mạch nói, cô luôn chăm chú lắng nghe.
Không khí mọi thứ lúc này đều vô cùng tốt.
Nhưng trong lòng tôi lại nặng trĩu.
Tác phẩm cuối cùng của đại đạo diễn Sở không phải bộ “Yêu đã khuynh thành”. Tên bộ phim này đến nghe tôi cũng chưa nghe qua. Tuy rằng tôi không phải người hâm mộ ruột của đạo diễn Sở hay là người mê phim của ông. Ông là đạo diễn lớn nổi tiếng một thời, phim của đạo diễn Sở có thể phân loại thành một hạng mục riêng trên các kho video, phim nào của ông cũng được trang phim và truyền thông đề cử, tôi không thể không có ấn tượng nào về tác phẩm của ông.
Nhưng Ảnh hậu Ôn Phương, cô ta chưa từng hợp tác qua với đạo diễn Sở lần nào.
Tôi nhìn Ôn Phương đang ngồi đằng sau tấm kính, dòng suy nghĩ rối bời, rồi từ từ tiếng nói điềm đạm tự tin của Cổ Mạnh khiến lòng tôi bình ổn lại.
Dù thế nào đi nữa, đây cũng là việc của hai mươi năm về trước rồi, là hồi ức của Cổ Mạch, sự việc cũng đã xảy ra và cũng đã kết thúc. Tôi chỉ việc như những lần trước, im lặng dõi theo là được.
Tít ~~~
Suy nghĩ đó vừa thoáng qua thì tôi liền nghe tiếng kêu rít lên từ trong máy phát ra.
Cổ Mạch bịt tai lại ngay lập tức rồi chửi lên một tiếng.
Công nhân xung quanh đều nhìn Cổ Mạch đầy vẻ kinh ngạc.
“Tổng giám Cổ, sao vậy?”
Cổ Mạch buông tay bịt lỗ tai ra, “Còn hỏi sao là sao? Mấy anh không nghe thấy gì sao?”
Bọn họ ai ai cũng tỏ ra vẻ ngỡ ngàng không biết việc gì đang xảy ra.
Ôn Phương như nghe được tiếng ồn ào từ phía bên này, cô ngưng việc lồng tiếng, quay ra nhìn qua phía bên này với vẻ nghi ngờ, cô ra dấu tay cho Cổ Mạch.
Cổ Mạch vẫy vẫy tay, “Lại lần nữa.”
Công nhân viên bốn mắt nhìn nhau, người thì nhún vai, người thì bĩu môi, rồi nói với Ảnh hậu Ôn quay lại đoạn hồi nãy.
Tôi nhìn chằm chằm Sở Nhuận, thấy cậu ta cứ chốc chốc lại nhìn Khang Tử Ngang. Nhìn một hồi lâu, tôi thấy được rằng, cậu ta đang nhìn vào cái micro trước mặt Khang Tử Ngang.
Máy micro trong phòng thu âm là loại treo ngược, đằng trước micro còn có máy lọc âm màu đen.
Có lẽ Sở Nhuận phải lồng tiếng cái gì đó. Tôi từng mơ giấc mơ có liên quan đến Sở Nhuận, lúc này đây giống như nghe được tiếng trong lòng của Sở Nhuận, máy lọc âm và micro như bình luận diễn suất của Khang Tử Ngang một cách trắng trợn.
“Anh ta đang nói dối, anh ta chưa bao giờ yêu qua tôi. Đó chỉ là hôn nhân chính trị, là giao dịch của gia tộc. Anh ta đã phản bội gia đình chúng tôi.”
Giọng nữ thảm thiết thay thế tiếng của Khang Tử Ngang.
Tôi sững người, quay qua nhìn bức tường kính.
Khang Tử Ngang vẫn còn đọc lời thoại, trong phòng thu âm là tiếng của Khang Tử Ngang.
Tôi lại nhìn Cổ Mạch, biểu hiện của Cổ Mạch vẫn bình thường. Sở Nhuận không tỏ ra vẻ gì cả, dáng vẻ của một đứa trẻ không có duyên.
Hình như, chỉ có mình tôi nghe được tiếng nói đó.
“Đây là giả, giả, giả hết!”
Tít ~~~
Cổ Mạch rít lên một tiếng, bịt lỗ tai lại. Sở Nhuận cũng bịt lại lỗ tai.
“Sao vậy, Tiểu Cổ?” Đạo diễn Sở giật mình, trông thấy dáng vẻ của cháu mình cũng như vậy, liền vỗ nhẹ đầu cậu ta, “Đừng cái gì cũng học theo như thế.”
Cổ Mạch xoa đầu, “Mọi người không nghe thấy gì cả sao? Có lẽ là tôi gặp ảo giác, có lúc lại nghe thấy tiếng như ong kêu vậy.”
“Không phải đã đi khám bác sĩ rồi sao?”
“Kiểm tra bảo không bị gì cả. Để xong việc rồi tôi đi tìm chuyên gia xem thế nào.” Cổ Mạch nói.