Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1574 : Kí ức tuổi thơ
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Hai anh em họ chẳng nhớ được thêm chuyện nào khác, kí ức của họ về ông bà ngoại chỉ vỏn vẹn ngần ấy.
Tiếng khóc của bà cụ Tống Hiền đã nhỏ dần, người thì vẫn đứng đó, nhưng trọng tâm đã dồn lên hàng rào. Bà ấy khóc mệt rồi, chẳng nói nổi nữa, lát sau chỉ gật đầu thêm mấy cái.
Như trút bỏ được gánh nặng, Lưu Chí Quốc đến gọi bà cụ, chuẩn bị ra về.
Bà cụ Tống Hiền vẫn còn đang không nỡ rời xa, nhưng cũng đã đủ bình tĩnh để nói chuyện.
Lưu Chí Quốc bước được vài bước liền đứng lại.
Vẫn là Quách Ngọc Khiết đến dìu bà ấy ra. Vẻ mặt bà ấy còn rất xấu, Quách Ngọc Khiết rút khăn giấy đưa cho bà ấy lau nước mắt.
Chúng tôi cùng quay trở lại xe, vẫn là Lưu Chí Quân lái. Xe quay đầu, rời khỏi phạm vi của khu công xưởng.
Bà cụ Tống Hiền ngoái đầu nhìn về đằng sau.
Tôi để ý thấy ánh mắt của bà cụ có di chuyển. Tốc độ di chuyển không nhanh, giống như có ai đó đang chạy dọc theo vỉa hè, nhìn về phía bà cụ Tống Hiền vậy.
Khi xe chạy đến giao lộ, rời khỏi ranh giới của công xưởng, thì ánh mắt của bà ấy vẫn còn dừng lại ở hàng rào sắt, nước mắt rơi lã chã. Qua một hồi lâu sau, bà ấy mới quay đầu lại, nhận lấy khăn giấy của Quách Ngọc Khiết đưa, tự chùi nước mắt.
Xe chạy qua khu công nghiệp bên này, chạy đến khu dân cư mới bắt đầu có hơi người.
Tôi gửi tin nhắn cho Ngô Linh, một mặt nhờ cô ấy điều tra khu bên này, một mặt trình bày đầu đuôi sự tình.
Ngô Linh tỏ ra khá bất ngờ, trong tin nhắn trả lời có đưa ra vài câu hỏi.
Tôi khẽ quan sát vẻ mặt của bà cụ Tống Hiền, rồi thử thăm dò: “Bà Tống này, bà không phải người bản địa của Dân Khánh đúng không ạ?”
Bà ấy vẫn còn đang chìm trong nỗi buồn, bồn chồn bất an.
Tôi phải hỏi lại lần nữa, bà ấy mới nhìn qua rồi gật gật đầu.
“Quê tôi ở phía Nam, đảo Cụt Đầu.” Tống Hiền nói.
Nhưng bà ấy hình như chẳng hiểu cho tâm tư của Lưu Chí Quốc.
Bà cụ Tống Hiền tự chìm trong nỗi bi thương và tức giận của bản thân, cũng có chút vui mừng nữa.
Bà ấy không ngừng hối thúc Lưu Chí Quân chạy nhanh hơn, về thôn Sáu Công Nông lấy lọ tro cốt.
“Bà Tống, tại sao bà lại gọi nơi đó là nghĩa trang Vạn Thọ?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Đây là điều tôi muốn hỏi và cũng là câu hỏi mà Ngô Linh bảo tôi phải hỏi.
Lưu Chí Quốc hiển nhiên không muốn nhắc đến mấy chuyện này, nên lên tiếng cắt ngang ngay.
Nhưng Tống Hiền thì đã đưa ra câu trả lời: “Thì do cha mẹ tôi gọi như vậy.”
Sắc mặt Lưu Chí Quốc lập tức tái mét, mặt Lưu Chí Quân cũng rất khó coi.
“Có lẽ trước đây nơi đó là nghĩa trang ấy mà. Chắc mẹ tôi nghe ai đó nói. Trước giờ bà ấy hay tụ tập với mấy cụ già trong khu dân cư lắm.” Lưu Chí Quốc nói.
Bà cụ Tống Hiền chẳng buồn đáp.
Qua vẻ mặt của bà cụ Tống Hiền thì tuyệt đối không phải vậy và bà ấy cũng chẳng muốn nói tiếp.
Sau đó Quách Ngọc Khiết có hỏi gì thêm, nhưng bà ấy chẳng mặn mà đáp lại lắm.
Khi xe về đến thôn Sáu Công Nông, Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân để tôi và Quách Ngọc Khiết xuống xe, rồi quay qua năn nỉ bà cụ Tống Hiền về nhà trước.
“Cơm trưa còn chưa kịp ăn mà.” Lưu Chí Quốc nói.
Chúng tôi không tìm được một quán ăn nào đó trên đường để ăn một bát mì.
“Mẹ, giờ đã trễ lắm rồi. Bây giờ mà quay lại đó thì cả bữa tối cũng không ăn được. Để đến thứ bảy đi. Thứ bảy con sẽ đưa mẹ quay lại chỗ đó, mang theo lọ tro cốt luôn.” Lưu Chí Quân khuyên nhủ nói.