Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1589 : Mã số 007 - Thiệp mừng năm mới (9)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Ngày 17 tháng 11 năm 2001, người ủy thác và cha mẹ tử vong.



Ngày 19 tháng 11 năm 2001, xác nhận người ủy thác và cha mẹ chết vì ngạt thở. Xác nhận ngày 17 tháng 11 năm 2001, ba người đã lái xe đi đến đường Triệu Gia Cảng, ngoại ô thành phố Dân Khánh, đồng thời treo cổ tự sát trên cột điện ở đầu giao lộ. Kèm: bản scan báo cáo điều tra của cảnh sát.



Bản báo cáo có mấy tấm hình sau.



Tấm hình chụp toàn cảnh, có thể nhìn thấy trụ điện thẳng đứng, được cột lên trên ba sợi dây thừng, trên đó có hai người nam và một người nữ thắt cổ bằng ba sợi dây thừng ấy, thân thể họ dính sát vào cột điện, đầu họ áp vào nhau, cùng nhìn về phía trước.



Ảnh đặc tả có đến mấy tấm.



Khuôn mặt ba người đều có ảnh đặc tả. Mắt họ trợn trừng, miệng giống như bị thứ gì đó nhét vào, khiến họ nhe răng ra, tựa như đang cười rạng rỡ. Khóe miệng có vết thương rất rõ, máu men theo cằm chảy xuống cổ.



Quần áo ba người họ đang mặc giống hệt trong tấm bưu thiếp.



Trên người họ không có vết tích vùng vẫy. Vị trí họ treo cổ cũng không cao. Hai chân thòng xuống tự nhiên, đầu ngón chân chạm mặt đất.



Vết thương bầm tím trên cổ nhìn rất đáng sợ, có thể trông thấy những vết ứ máu dưới bề mặt da.



Ngoài những bức ảnh chụp tử thi, còn có ảnh chụp chiếc xe của họ.



Xe của họ là loại xe phổ biến, giá tiền thấp, trong xe có các vật dụng linh tinh của họ.



Trên ghế ở băng sau có một tấm bưu thiếp.



Mặt sau của tấm bưu thiếp chẳng có gì cả, một khối trắng xóa, chỉ có một con dấu màu đỏ mờ và nhạt màu, gần như không thể thấy. Con dấu này được đóng lên góc trên của con tem bưu điện, che mờ khuôn mặt của nhân vật trên tem, tựa như màu của con dấu đã hòa lẫn với màu của con tem, khiến cho khu vực nhỏ ấy biến thành một khối đặc quánh.



Mặt chính của tấm bưu thiếp cũng trống không, có thể nhìn thấy một chút khối sắc xanh xám nhàn nhạt, chưa hình thành hình vẽ. Tựa như trải qua thời gian quá lâu, khiến cho màu gốc bị phai đi. Lại tựa như dán tranh lên giấy, khi lớp keo dán đã chết, hình được dán lên ban đầu bị xé bỏ, chỉ còn lưu lại một ít vết tích của màu sắc.



Ngày 19 tháng 11 năm 2001, xác nhận phiếu gửi tiền mà người ủy thác từng nhận được đã biến mất.



Ngày 20 tháng 11 năm 2001, trích lấy video từ camera giám sát. File video 00720011120.avi.



Hình ảnh trên video rất mờ, chắc là do chất lượng thiết bị.




Nghề nghiệp: Học sinh



Gia đình: Cha mẹ



Địa chỉ: phòng số XXX, khách sạn Khải Hoàn, thành phố Dân Khánh



Điện thoại: 138XXXXXXXX



Diễn biến sự kiện:



Ngày 15 tháng 6 năm 2006, người ủy thác lần đầu đến phòng nghiên cứu. File ghi âm: 00720060615.wav.



“Chào cô Thân.”



“Cứ gọi em Thân Tuyết đi ạ.”



“Được, Thân Tuyết. Lúc trước em gọi điện cho chúng tôi, muốn chúng tôi tìm giúp Tiêu Doanh ư?”



“Vâng.”



“Em biết được bao nhiêu về toàn bộ chuyện này? Cha mẹ em có biết em liên lạc với chúng tôi không?”



“Họ không biết. Các anh chị đừng lo, em có rất nhiều tiền tiêu vặt.”



“Chuyện này không liên quan đến tiền. Năm nay em mới mười bốn tuổi đúng không?”



“Nhưng em có quyền quyết định mà, em đâu phải mới chín mười tuổi, em biết mình đang làm gì. Em muốn tìm hiểu về gia tộc của mình, muốn biết gia tộc mình đã phát triển như thế nào. Đây là… đề tài luận văn của em. Trường mà em đang theo học bảo chúng em viết luận văn, không phải loại luận văn chuyên ngành, nhưng cần phải có một chủ đề. Giáo viên của em cũng thấy chủ đề mà em chọn rất hay. Em thuộc thế hệ thứ hai của gia đình di cư. Con đường tìm dòng tộc của dân di cư, tìm kiếm cố hương của mình, tìm kiếm nguồn gốc huyết mạch của mình, tìm kiếm quốc hồn quốc túy, đây là một đề tài hay. Em đã xem vài tấm thiệp mừng năm mới. Người tên Tiêu Doanh ấy, chắc là người xuất ngoại sớm nhất của gia tộc, có lẽ cũng đã di cư luôn rồi. Ông ta đã đi đến thật là nhiều nơi, còn ghê gớm hơn cha của em nữa. Em muốn được trò chuyện với ông ta, phỏng vấn ông ta. Và muốn được biết nhiều chuyện của gia tộc em hơn. Có lẽ em sẽ tự biên soạn một quyển gia phả nữa. Hi hi…”



“Thân Tuyết, em có biết về cái chết của gia đình chú họ của em không? Thân Nhất Phàm, em có từng nghe qua cái tên này chưa?”



“Hả… Em biết… cha em có nhận được thông báo qua điện thoại từ trong nước gọi qua. Lúc đó em mới lên chín… nhưng em còn nhớ. Hôm đó em đang làm bài tập tại nhà, làm núi lửa, bài tập môn Khoa học. Đã thành công ngay lần đầu tiên. Em đã gọi cha đến khoe, nhưng cha buồn thiu… Cha còn nổi giận với em nữa… Mẹ nói, cha vừa nhận được điện thoại từ trong nước. Một người em họ của cha đã chết, em họ, chú và thím đều đã chết, tự sát… chuyện rất khó tin… Trước đó, chưa bao giờ cha nhắc đến những người họ hàng này. Mẹ nói cha không ưa họ, nhưng cũng không phải là ghét bỏ. Em không hiểu lắm… Vừa rồi em đã nói, em là thế hệ thứ hai sau khi di cư mà. Em chẳng liên lạc chút nào với người trong nước cả. Em chưa bao giờ gặp người chú họ đó… Nhà em chỉ có cha mẹ và em, không phải gia đình lớn… Thực ra, em ngưỡng mộ những gia đình lớn lắm…”