Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1603 : Livestream ma ám (1)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


Đập vào mắt tôi là một chiếc tivi. Trên tủ tivi và xung quanh tủ đang bày biện một số đồ đạc linh tinh, tất cả đều rất có mùi vị của cuộc sống thường nhật.



Ngay khi có một cánh tay1di chuyển vào tầm mắt của tôi, tôi đã trông thấy một chiếc gậy selfie và màn hình điện thoại di động.



Trên màn hình đang mở giao diện livestream, góc máy vừa vặn bắt lấy một khuôn mặt quê mùa.



Người đàn8ông tầm hai ba mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, đầu tóc để hơi dài, nhìn vào rất lôi thôi nhếch nhác.



Anh ta đang nhìn về phía màn hình, thể hiện biểu cảm kinh ngạc trầm trồ quá lố, khiến người2ta phải bật cười.



Còn trên màn hình, có thể nhìn thấy sau lưng anh ta là khung cảnh bầu trời đêm. Pháo hoa đủ màu sắc đang nổ tung tóe, biến thành những chùm hoa rực rỡ.



Tiếng pháo hoa nổ đùng4đùng từ trên màn hình di động vang ra ngoài.



Tôi nhìn thấy một khung hình nhỏ nằm ở góc dưới bên phải của màn hình chính. Có một người đàn ông giống hệt đang ở trong khung hình ấy, bối cảnh là một bức tường trắng.



Khi chiếc điện thoại di chuyển, quay đến chiếc ghế sofa người đàn ông đang ngồi, trên màn hình lớn và nhỏ xuất hiện hai hình ảnh khác nhau hoàn toàn. Trên màn hình lớn là chuỗi hình ảnh đầy vui nhộn, còn trên màn hình nhỏ thì người đàn ông kia chẳng hiểu sao lại đang múa may biểu diễn đủ các động tác.



Tôi lập tức hiểu ra. Anh ta đang mở hiệu ứng trên phần mềm livestream, cho nên mới có được bối cảnh pháo hoa trên bầu trời đêm.



Tôi khẽ nhích thân thể qua, tách khỏi người đàn ông này và cũng để mắt đến thời gian đang hiển thị trên màn hình chiếc di động.



7 giờ tối.



Đây là chuyện đã xảy ra vài giờ đồng hồ trước?



Người đàn ông này…



Tôi nhìn chăm chú người đàn ông này một lát và đã nhận ra khuôn mặt này. Chính là tay streamer nghiệp dư mà Tí Còi tình cờ xem anh ta livestream lúc sáng.



Tôi nhìn trở lại màn hình điện thoại.



Trong room livestream chỉ có mười mấy người, qua màn hình live và các dòng bình luận, hình như tất cả đều là bạn bè của anh ta, họ gọi anh ta là anh Hùng, đang bình luận anh ta làm lố quá, chê cười kĩ năng diễn xuất dở tệ của anh ta đã làm lãng phí hiệu ứng độc đáo này.



“Ui giời ơi, thực ra thì hiệu ứng này rất hay đúng không? Có điều chỗ của tôi không có tường trắng ở phía chính diện…” Người đàn ông quay đầu lại nhìn một cái, rồi quan sát xung quanh một lượt.



Trên màn hình có người đề nghị anh ta dùng ga trải giường.



Có người lại bảo ga trải giường trong nhà anh ta là do chị Hùng mua, có màu hồng phấn, lại đính kèm hình gấu trúc nhỏ xinh, không thể lấy làm bối cảnh được.



“Đợi chút nhé, tôi đã nghĩ ra một cách.” Vẻ mặt người đàn ông này chợt sáng lên.



Tôi đã thấy được biện pháp ấy qua ý thức của anh ta.



Anh ta đi vào phòng ngủ, nằm sấp trên giường, chỉnh góc máy từ dưới hướng lên trên, nhắm thẳng vào mình. Trần nhà màu trắng đã biến thành phông nền của góc máy.



“Ha ha ha ha ha!”



“Anh Hùng đúng là thiên tài mà!”
Đại Đao đang ngồi trước một bức màn màu trắng, nhìn vào quả đúng là vật dụng chuyên nghiệp.



“Thế nào? Màn của máy chiếu, dùng thứ này là quá chuẩn luôn!” Đại Đao đưa ngón cái lên, nói.



Đó chắc là màn dùng để trình chiếu powerpoint trong nhà.



Anh Hùng cười nói: “Thiết bị chỗ của cậu chuẩn đó! Mau lên, dùng hiệu ứng cung điện, rồi cậu giả gái đi!”



“Nữ vương đại nhân!” Màn hình live hiện lên các bình luận hưởng ứng.



Đại Đao xua xua tay: “Chúng ta phải chơi cao cấp hơn chứ.”



Anh ta thao tác một lát, bối cảnh chợt tối sầm xuống.



Trong bối cảnh là một gian phòng ngủ bình thường. Trên chiếc giường đơn có một chiếc tủ quần áo, nhìn vào chẳng có gì đặc biệt.



“Đây là hiệu ứng gì vậy?”



“Phòng của thiếu nữ xinh đẹp ư?”



“Đây là phòng ngủ vào buổi tối nhỉ?”



Trên màn hình live có rất nhiều người đặt câu hỏi.



Còn anh Hùng thì đang mở danh mục chọn lựa hiệu ứng ra.



Khổ nỗi, có cực kỳ nhiều các hiệu ứng để chọn, lại chẳng được phân loại, chỉ sắp thành một hàng dài, người chơi cần tự mình rê màn hình để xem và chọn.



Anh Hùng rê cả buổi trời mà vẫn chưa tìm ra cảnh tượng giống như vậy.



Đột nhiên, màn hình lại tối thêm vài phần nữa và bắt đầu chớp tắt.



Giống như nguồn sáng của bối cảnh này bị trục trặc, kiểu đèn bị chập mạch, không thể duy trì ánh sáng bình thường.



Trên màn hình, Đại Đao đang ngẩng đầu lên, hình như đang kiểm tra đèn điện.



“Giường!” Trên màn hình live đột nhiên hiện lên một chữ.



Hình như Đại Đao chưa đọc được, vì vẫn đang nhìn đèn.



Anh Hùng đã không còn rê tay tìm kiếm danh mục chọn lựa hiệu ứng nữa, mà đưa ánh mắt về phía chiếc giường đơn.



Dưới gầm giường có một khe hở.



Lúc này, trong khe hở ấy có một bàn tay thò ra. Ngón tay được sơn móng màu đỏ tươi, đầu ngón tay cào trên sàn nhà, chầm chậm rụt lại.



Trên nền nhà còn lưu lại vết móng tay. Tiếng ma sát của móng tay cũng đang vang vọng trong room livestream.