Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 162 : Tua nhanh, phát sóng
Ngày đăng: 16:43 30/04/20
Cuộc sống của Cổ Mạch lại khôi phục về quỹ đạo bình thường.
Tôi đi theo Cổ Mạch nhưng lại không thấy dễ chịu chút nào.
Giấc mơ bị ấn nút tua nhanh như tua video, âm thanh trở nên chói tai khó nghe. Tôi không nghe được giọng nói của những người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy khung cảnh thay đổi, những âm thanh kỳ quái được thu hết vào tai, chúng trộn lẫn với nhau trở thành một thứ âm thanh vô cùng kinh dị.
Cộc cộc cộc cộc...
Đây là tiếng giày cao gót tôi nghe được tại nhà Cổ Mạch mỗi ngày.
Hu hu hu hu hu...
Đây là tiếng khóc phụ nữ trong công ty của Cổ Mạch.
“Tôi yêu người, liệu người có yêu tôi...”
Đây là giọng hát lạc tông trong phòng ghi âm nơi Cổ Mạch làm việc.
Cổ Mạch nên cảm thấy mừng, anh ta đã có bùa hộ thân, nên bây giờ đã không còn nghe thấy những âm thanh đó nữa.
Cổ Mạch không những không nghe thấy, mà còn rất vô tư. Tiếng giầy cao gót trong tòa nhà, anh ta quên luôn, tiếng kéo ghế trong quán mì, anh ta cũng quên nốt, tan ca về nhà như bình thường, ghé quán ăn mì cho qua bữa như thường lệ.
Nhưng người khổ lại là tôi.
Tôi bị làm ồn gần như muốn sụp đổ, có vài lần chịu không được muốn đi tìm những âm thanh kia, muốn tiếp xúc với những thứ phát ra tiếng động rồi bắt nó lại. Nhưng kết quả lại không hề có thu hoạch gì.
Tôi không có thính lực như Cổ Mạch, chỉ có thể mò mẫm như người mù sờ voi. Ít ra người mù sờ voi còn biết chắc được có một con voi đang tồn tại, theo cách nói của Diệp Thanh, thứ phát ra âm thanh chưa chắc có hình thể, chúng đều là những linh hồn sắp đi đầu thai, đồng thời cũng chẳng phải là ma đã thành hình. Việc tôi làm có khi chỉ là vô ích.
“Cuối cùng cũng đã xong!”
Giấc mơ bị ấn nút tua nhanh.
Cổ Mạch vươn vai, nhân viên xung quanh cũng như thế.
“Tối nay tôi đãi khách!” Cổ Mạch cười to và nói.
Tôi biết Cổ Mạch đang rất vui vẻ, bởi vì MAY đã ghi âm xong mấy bản nhạc kia, Cổ Mạch xem như đã được thả tự do rồi. Đây hẳn là việc vui nhất từ sau khi anh ta có được bùa hộ thân.
Đến hôm nay tôi vẫn không hiểu được giấc mơ của tôi chạy theo nguyên lý nào, nếu có thể không gây chuyện, thì tôi sẽ cố gắng không đi trêu chọc những hồn ma không liên quan.
Buổi tối Cổ Mạch mang theo sự phê chuẩn của sếp tổng, đi ăn một bữa hải sản linh đình, ai nấy cũng đều uống rượu với các đồng nghiệp, nhưng bởi vì có sự hiện diện của cao lương mỹ vị nên không ai uống quá say. Bước chân của Cổ Mạch chao đảo, gọi một chiếc xe taxi, lảo đảo lên xe, nhưng vẫn nói được địa chỉ rõ ràng.
Anh ta nới lỏng cổ áo, chiếc bùa hộ thân treo trên cổ lộ ra. Nhìn lá bùa hộ thân vẫn còn nguyên vẹn, tôi vừa yên tâm vừa cảm thấy kỳ lạ.
Giấc mơ cứ tiến hành như thế, chắc Cổ Mạch sẽ xảy ra chuyện gì đó chứ nhỉ? Hay là hồn ma phụ nữ trung niên đi tìm sếp tổng kia? Hay là mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu?
Bỗng một suy nghĩ xẹt qua trong đầu tôi.
Con ma kia và Cổ Mạch đi xuyên qua nhau, nhưng lá bùa hộ thân lại không phát huy tác dụng?
Không phải bùa hộ thân có thể xua ma đuổi tà sao? Vậy con ma kia tại sao không bị ảnh hưởng gì?
Nhưng nhờ thế mà nghi vấn trước kia của tôi đã có được lời giải đáp. Bùa hộ thân của Thanh Diệp có nhiều loại khác nhau, chẳng qua được đựng chung trong cùng một loại túi gấm. Nếu thật như thế, thì tôi cũng có thể sử dụng loại bùa Cổ Mạch đang xài, tạm thời phong ấn đi mắt âm dương và khả năng nằm mơ kỳ quái của tôi chứ nhỉ?
Khi đi đến nơi, Cổ Mạch xuống xe, lên lầu về nhà. Anh ta nấc một cái, móc chìa khóa ra mở cửa.
Cộc cộc cộc cộc...
Tiếng giày cao gót bước đi cứ mãi vang lên.
Cũng lâu lắm rồi, cô ta vẫn chưa đi đầu thai sao?
Tôi bó tay suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy chỗ hành lang có hơi lạnh lẽo.
Cộp cộp... cộp.
Lách tách
Cổ Mạch mở cửa.
Tôi xoay đầu qua.
Dưới ánh trăng, một chiếc bóng dần dần hiện ra.