Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1633 : Linh hồn bảo vệ (2)

Ngày đăng: 17:01 30/04/20


“Tan biến?” Tôi buột miệng nhắc lại hai chữ này, nhất thời cũng chẳng có được suy nghĩ cụ thể nào.



Nam Cung Diệu gật đầu: “Đúng vậy. Linh hồn bảo vệ thực ra giống với linh hồn hơn. Điều kiện biến mất1thì họ cũng sẽ tan biến.”



Tôi nhớ lại từng chi tiết mỗi khi gặp Diệp Thanh.



Tôi luôn nghĩ rằng sau khi phát hiện ra năng lực của tôi, Diệp Thanh đã bắt đầu sắp đặt, việc cụ thể mà anh ta đã8làm, chắc cũng tương tự như họ bố trí trận pháp trong phòng nghiên cứu, khiến tôi tự động đi vào con đường của vận mệnh.



Vào Phòng Di dời, nhận công tác giải tỏa ở thôn Sáu Công Nông, tự nhiên sẽ2gặp gỡ Diệp Thanh.



Ban đầu tôi thấy chuyện này hơi đáng sợ.



Nếu quỹ đạo cuộc đời của một con người bị một nguồn sức mạnh vô hình khống chế, thì bất kì ai cũng thấy sợ hãi.



Đặc biệt là nguồn sức mạnh4vô hình này không nằm trong tay của Ông Trời đang tồn tại trong chốn hư ảo, mà là bị thao túng bởi đôi tay của một người lạ khác có thân phận tương đồng với mình, thì càng khiến người ta hãi hùng hơn.



Người ủy thác của Thanh Diệp còn có thể nói rằng sau khi gặp phải chuyện quái dị, tìm sự giúp đỡ nên mới chạy đến chỗ của Thanh Diệp.



Còn tôi trước đó hoàn toàn không biết trên đời này còn có sự tồn tại của chuyện quái dị, thì đã gặp Diệp Thanh rồi.



Tôi giống như những đứa trẻ bị bắt cóc. Đang sống yên lành và hạnh phúc, đột nhiên bị bắt cóc vào một môi trường sống khác, suốt ngày đối mặt với nguy hiểm.



Đương nhiên, sau khi tôi biết lúc nhỏ mình đã gặp phải chuyện tương tự như vậy, còn được Diệp Thanh cứu mạng một lần, tôi đã thay đổi cách nghĩ.



Tôi không còn cảm thấy đồng tình và sợ hãi đơn thuần đối với Diệp Thanh nữa, mà biến thành sự ỷ lại.



Tôi còn thấy lo khi Diệp Thanh mất kiểm soát, lo lắng sẽ không hoàn thành yêu cầu của Diệp Thanh, bị Diệp Thanh thẳng tay bỏ rơi, phải tự sinh tự diệt, cũng lo sợ người nhà bạn bè của mình sẽ bị cuốn vào những nguy hiểm ấy… nhưng sự tình rốt cuộc đã khá là khác so với suy nghĩ của tôi.



Bây giờ, tôi lại nghe được thông tin như thế…



Diệp Thanh, có khả năng đã biến thành linh hồn bảo vệ của tôi?



Ngẫm kĩ lại, hình như từ lâu đã có điềm báo như vậy rồi.




“Vẫn cứ tiếp tục điều tra đi.” Nam Cung Diệu nói: “Nếu bên này không xảy ra chuyện gì, vậy chúng tôi về nhé.”



Cổ Mạch vươn người: “Đi nhanh đi. Tôi sắp bị ồn đến chết đây. Cái thứ đó…” Anh ta ngẩng lên, nhìn về phía nóc của tòa lầu dân cư.



Tôi đoán là anh ta đã nghe thấy âm thanh của quái vật Behemoth bị nhốt trong phòng nghiên cứu.



Nam Cung Diệu mỉm cười.



Họ cho tôi đi nhờ một đoạn.



Lúc tôi xuống xe, Nam Cung Diệu gọi tôi.



Tôi nhìn anh ta đang ngồi bên ghế tài.



“Nếu cậu gặp linh hồn bảo vệ, thì đừng suy nghĩ nhiều quá.” Nam Cung Diệu nói.



Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.



Cổ Mạch ngạc nhiên nói: “Gì cơ? Tên nhóc này có linh hồn bảo vệ? Thật không vậy? Trước giờ tôi có nghe thấy âm thanh gì đâu.”



Nam Cung Diệu làm lơ anh ta, nói tiếp: “Linh hồn bảo vệ sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Linh hồn bảo vệ mạnh như tổ tiên của Linh cuối cùng cũng biến mất đấy thôi. Xét cho cùng thì họ đều là những linh hồn của người chết. Ý thức được giữ lại ngay khoảnh khắc tử vong, không phải người sống. Thế giới này, cuối cùng thì người sống vẫn là chủ.”



Cổ Mạch cãi chày cãi cối: “Cái đó cũng chưa chắc. Bây giờ thế giới thay đổi rồi, ai mà biết sắp tới ai là trùm chớ.”



Nam Cung Diệu vẫn làm lơ anh ta: “Ngoài ra, nếu suy nghĩ quá nhiều, sẽ đánh mất chủ ý ban đầu. Người như cậu mà mất chủ ý, sẽ rất phiền phức đấy.” Anh ta bật cười một tiếng.



Cổ Mạch chậc lưỡi, cười mỉa: “Sẽ biến thành đại ma vương làm loạn thế giới, không chừng còn trở thành một ma vương lớn nhất trong thế giới tương lai ấy chứ. Đến lúc đó, nhớ bảo kê tụi này nhé.”



Cổ Mạch vẫy vẫy tay.



Tôi xuống xe, dõi mắt nhìn xe của họ xa dần.