Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1636 : Mã số 031 - Người thứ ba (1)
Ngày đăng: 17:01 30/04/20
Chuyện của Lý Mai hình như càng lúc càng phức tạp.
Nếu lúc đầu tiêu diệt Lý Mai ngay thì chuyện này chắc đã sớm kết thúc từ lâu. Khi còn sống Lý Mai đã trải qua những gì, sống như thế nào đều không quan trọng.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, tôi lại thấy mình khá là máu1lạnh.
Những hồn ma, người đã chết ấy, vốn dĩ đều là cá thể sống độc lập. Nhưng khi họ chết, tất cả đều kết thúc. Dù người có thể nhìn thấy họ, tiến hành điều tra về họ, cũng chỉ để tiêu diệt họ mà thôi.
Nghĩ như thế, hình như bi thảm vô cùng.
Như hiện nay, Địa Phủ8đã không còn, hồn ma đều đến nhân gian. Những hồn ma ấy lại ở trong cảnh ngộ thế nào?
Tôi lắc lắc đầu, vứt ý nghĩ ấy đi.
Quan trọng nhất cuối cùng vẫn là người sống, là người đang sống có được cuộc sống tốt hơn, người đang sống có thể sống tiếp.
Trong đầu tôi hiện ra bóng2dáng của Diệp Thanh.
Nếu Diệp Thanh là linh hồn bảo vệ của tôi thật, thì tôi phải giúp anh ta thế nào đây?
Chợt trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, nhớ đến cô con gái Mộc Ái của Mộc Ca. Năng lực của cô bé hình như là thấy được linh hồn bảo vệ…
Tôi đưa tay sờ4lên ngực mình.
Mộc Ái bảo trong tim tôi có một chú chó lớn. Tiểu Bạch luôn là linh hồn bảo vệ của tôi.
Lần trước hình như cô bé đâu có thấy Diệp Thanh.
“Sau đó, vào cuối tuần, vào một cuối tuần nọ. Vợ tôi đã gặp được. Hôm đó tôi ra ngoài ăn tiệc, tối mới về. Vừa về liền thấy bà ấy đang khóc. Bà ấy bảo con trai trở về… Bà ấy kể mình đang xem tivi thì ngủ quên, được đắp chăn. Trong cơn mơ hồ, bà ấy cứ ngỡ là tôi. Bà ấy nghe thấy có người gọi mẹ ơi, còn bảo bà ấy cứ ngủ thật ngon. Cơm tối cũng đột nhiên hiện ra… bà ấy bảo là con trai… lúc đó tôi cảm thấy không đúng lắm.”
“Vâng.”
“Có lẽ bà ấy… tôi rất rõ, thằng quỷ nhỏ nhà tôi, hoàn toàn không biết làm việc nhà, chứ đừng nói là nấu ăn. Nấu bát mì mà còn nấu hỏng mà. Tôi nói thế với bà ấy, bà ấy liền mắng tôi, nói con trai bây giờ học được rồi, biết thương mẹ rồi. Chuyện là vậy đó… Khi ấy, chỉ vậy thôi. Thực sự nếu con trai tôi trở về… tôi cũng không biết là tốt hay không tốt nữa. Nhưng nói cho cùng thì… Haiz…”
“Vậy, bây giờ suy nghĩ của ông là gì?”
“Gần đây không đúng lắm. Vẫn có một số chuyện, kiểu như làm giúp việc nhà này nọ. Nhưng gần đây… gần đây nó lại hay nổi cáu… tôi cảm thấy nó… Nói thật, hai vợ chồng tôi đã lớn tuổi, đã quá năm mươi rồi, bà ấy nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Hiện tại nếu chúng tôi muốn nuôi một đứa con, nhận nuôi một đứa bé thì vẫn còn kịp. Tương lai có người nuôi dưỡng khi về già, có người chăm sóc. Thủ tục nhận con nuôi hơi… Chúng tôi đã nhờ người, chạy quan hệ, ở dưới quê, nhà cũ ở dưới quê, một người họ hàng xa, nhà chị dâu của cậu hai tôi, nhà quê mà, hay trọng nam khinh nữ, trong nhà sinh được đứa con trai, trên nó có đứa con gái, muốn đem cho người ta. Chúng tôi cũng không quan trọng những chuyện ấy, chỉ mong khi già, mình có người chăm lo, khi ốm đau này nọ cũng có người giúp đỡ. Con trai của chúng tôi xét cho cùng thì… nó cũng đang ở trong nhà, nấu ăn cũng là vợ tôi mua đồ về, nó mới có thể làm cơm. Cho nên liền…”
“Ông và vợ ông có ý định này và bị anh ta biết được?”
“Chúng tôi, lúc đó không có suy nghĩ quá nhiều, nằm trong phòng ngủ, trước khi ngủ có nói đến chuyện này… Kính cửa sổ, gương soi mặt, đều vỡ hết… thình lình vỡ tan tành. Chúng tôi… lúc đó thực sự… thực sự cảm nhận được… vợ tôi còn định nói chuyện phải trái với nó… đèn cũng nổ luôn… Thực là…”
“Khoảng thời gian ấy, anh ta có giao lưu với ông không? Giao lưu trên ngôn ngữ, hoặc hành động ra hiệu?”
“Không. Nó chỉ thi thoảng làm giúp việc nhà. Cũng không phải ngày nào cũng làm. Thực ra chúng tôi cũng không rõ… ban đầu xem đó như một sự an ủi về tâm lý. Mỗi lẫn nhìn thấy, vợ tôi đều rất vui, chúng tôi thực sự không ngờ…”
“Cho nên, bây giờ ông có ý muốn siêu độ anh ta?”
“Chúng tôi từng nói chuyện phải trái với nó, cũng mời hòa thượng đến nhà! Còn đến mộ nó, đốt tiền giấy, làm đủ mọi cách… Bây giờ tôi đang có cảm giác, đang nghi ngờ… có lẽ nó… có lẽ nó không phải là con trai chúng tôi… trước đây đã nghi ngờ rồi, bây giờ càng…”
“Anh ta có hành động nào có tính tấn công đối với ông bà không? Hay chỉ giới hạn trong việc đập phá đồ đạc trong nhà?”
“Không. Không tấn công chúng tôi. Nhưng cửa sổ, kính, gương soi, đèn, tivi… cả quần áo, giường nệm, chăn… nó phá rất nhiều thứ. Hơn nữa, tần suất càng lúc càng, càng lúc càng dày… Chúng tôi từng nói với nó, không nhận con nuôi nữa, nhưng hình như nó vẫn… chúng tôi thực sự không biết phải làm sao.”