Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1663 : Ngu tiểu cầm (2)
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Ngu Tiểu Cầm nhìn món đồ trong tay. Bà ta không chớp mắt lấy một cái, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.
Chúng tôi đi vào, gọi bà ta mấy tiếng, nhưng bà ta vẫn không nhìn chúng tôi lấy một cái.
Tí Còi đóng cửa nhà lại.
Trong nhà chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, lại đang đóng, không khí rất ngột ngạt, không nghe thấy bất kì tiếng động nào.
“Ngu Tiểu Cầm, bà biết Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp chứ?” Tôi lên tiếng hỏi.
Trong nhà không có ghế, ba chúng tôi đứng bên1cạnh giường, cứ như đang bao vây Ngu Tiểu Cầm.
Bị ba người đàn ông lạ vây quanh như vậy, mà bà ta không thấy sợ hãi, bất an. Sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, người bà ta giật lên một cái, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Trước đó Ngu Tiểu Cầm chưa hề nhìn thẳng vào tôi, bây giờ bắt gặp ánh mắt của bà ta, tôi cảm thấy lạnh cả xương sống.
Trong đôi mắt ấy không có gì cả, đờ đẫn vô hồn, giống như người bị mù. Màu mắt hình như cũng không được bình8thường lắm.
Ngu Tiểu Cầm đã ngẩng đầu lên.
Không còn bị chắn nữa nên tôi đã nhìn thấy thứ trên tay bà ta.
Đó là một tấm ảnh chụp chung, ảnh chụp đời cũ, bất kể là từ chất lượng hình ảnh hay kiểu mẫu đồ cưới của hai người trên ảnh, đều khiến người ta cảm thấy dòng chảy xiết của thời gian.
Đây chắc là ảnh cưới của vợ chồng Ngu Tiểu Cầm.
Tôi đã bình tĩnh lại sau cảm giác kinh ngạc: “Tôi quen người của Thanh Diệp, biết chuyện bốt điện thoại.”
Ngu Tiểu Cầm vẫn đang nhìn tôi.
“Bà2nhận được cuộc gọi của chồng mình sao?”
Trên mặt Ngu Tiểu Cầm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, giống như những người vợ bình thường đang cảm thấy hạnh phúc.
Tôi thấy buồn bã, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Bà có chắc, đó là chồng mình không?”
Nụ cười nhẹ nhàng kia lập tức biến mất.
Ngu Tiểu Cầm đang nhìn tôi bằng khuôn mặt vô cảm.
Phần lớn bốt điện thoại chắc đều đã biến thành thùng rác rồi.
Tôi không biết có khi nào Ngu Tiểu Cầm chán nản, bỏ cuộc hay không, nhưng cuối cùng bà ta vẫn đợi được tiếng chuông điện thoại đó.
Có thể khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bà ta vẫn đang trong tình trạng suy sụp, nhưng tiếng chuông nhất định đã khiến bà ta như được sống lại.
Sau đó, bà ta đã nhìn thấy bốt điện thoại cũ ấy.
“Bà đã nghe máy ư?” Tôi hỏi.
Ngu Tiểu Cầm lắc đầu, thất thần nói: “Vấp té, bỏ lỡ… rồi…”
Lúc đó e là bà ta đã vô cùng kích động. Lúc chạy đến đã vấp té, khi đứng lên được thì tiếng chuông điện thoại đã dừng.
“Tôi nhấc lên nhưng không nghe thấy gì cả. Gọi đi cũng không được. Tôi đợi ở trong ấy. Không thấy nữa… Cảnh sát...” Ngu Tiểu Cầm nói đầy nhọc nhằn, lại khá lộn xộn.
“Bà đã ngủ luôn trong ấy đúng không?” Gã Béo hỏi.
Ngu Tiểu Cầm gật đầu.
“Sau đó bốt điện thoại biến mất, bà được cảnh sát phát hiện?” Gã Béo hỏi tiếp.
Ngu Tiểu Cầm lại gật đầu: “Hôm sau, đi nữa…” Vẻ mặt bà ta lại bừng sáng.
“Bà đã nhận được cuộc gọi?” Tôi đã có được đáp án.
Trên mặt Ngu Tiểu Cầm là một nụ cười hạnh phúc, khóe mi đang lóng lánh nước mắt: “Ừ… nhận được rồi…”
“Chồng bà đã nói gì với bà?” Tôi hỏi.
Ngu Tiểu Cầm cúi xuống: “Không có… Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy, anh ấy đã gọi tôi. Tôi cứ khóc mãi. Không nghe được… Sau đó, lại ngủ thiếp đi…”
Tôi không khỏi chau mày lại: “Hai lần ngủ thiếp đi, sức khỏe bà không được ổn sao?”
Ngu Tiểu Cầm chợt sửng sốt.
Rõ ràng bà ta chưa bao giờ suy xét đến vấn đề này.