Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1666 : Chủ nhân
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Bà cụ trong bốt điện thoại chỉ xuất hiện trên mặt kính, chứ chưa xuất hiện bên trong. Bà ta tựa như một cái bóng ảo, nhưng ngũ quan rõ ràng, khiến người ta có thể thấy rõ biểu cảm của bà ta.
Bà cụ đang nhìn chúng tôi, vẻ mặt hiền từ, một tay đặt lên vai Thang Văn, hình như đang vỗ về bà ta.
Chỉ nhìn thôi, tôi đã có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của Thang Văn.
Bà ta ghì chặt ống nghe, khóc thảm thiết, còn kích động hơn cả lúc ở trong nhà1Ngu Tiểu Cầm. Bà ta đang không ngừng gọi cái tên Tuấn Tuấn, gọi tên đứa con đã qua đời của mình.
Bất cứ ai cũng sẽ có cảm xúc như thế trước người thân đã quá cố của mình.
Đổi lại trường hợp khác, đây có lẽ là một cảnh tượng khiến người ta xúc động. Nhưng trường hợp ấy chỉ tồn tại trong phim.
Tôi cắn răng, tông mạnh bốt điện thoại mấy lượt.
Nó bị tôi tông ầm ầm, những không xi nhê gì.
Con trai Thang Văn đã sợ đến ngớ người, nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn lại,8vội vàng đập phá cửa bốt điện thoại, lớn tiếng gọi Thang Văn.
Có thể Thang Văn có nghe thấy tiếng động ở bên ngoài bốt điện thoại. Nhưng cũng có thể, bà ta không còn nghe thấy gì khác ngoài âm thanh trong ống nghe.
Như vậy không phải là cách.
Họ không hề biểu hiện ra bất kì ý đồ tấn công nào, nhưng những người nhận cuộc gọi trước đấy, hầu hết đều đã chết!
Tôi đặt tay lên bốt điện thoại.
Dùng năng lực… Thang Văn ở bên trong có bị ảnh hưởng không? Chỉ thử một chút thôi… Thang2Văn đã lớn tuổi rồi, chắc không dễ dàng bị tôi giết chết đâu.
Tôi thở hắt ra một hơi.
Năng lực từ ngón tay truyền ra, đi vào bốt điện thoại.
Thoáng chốc, tôi liền cảm nhận được sự chấn động dưới bàn tay.
Có thể! Làm như vậy sẽ được!
Tôi vừa nghĩ như thế, cửa bốt điện thoại thình lình mở ra.
Tôi bị một luồng sức mạnh đánh văng, ngã ngửa ra đất.
Lưng đập thẳng lên đất, khiến tôi đau muốn tắt thở.
Chết tiệt…
Tôi ngồi dậy.
Thang Văn cũng đã cảm nhận được tiếng động, tay vẫn cầm ống nghe, chầm chậm4quay đầu lại.
Mẹ của Ngu Tiểu Cầm thình lình xuất hiện, không còn là cái bóng trên mặt kính nữa.
Tay bà ta vẫn đang đặt trên vai của Thang Văn, một tay khác thì thò ra ngoài.
Thiếu niên gục mặt, một cánh tay vẫn bị tóm chắt, tay còn lại rũ xuống.
Tôi nhìn cậu ta gục sát mặt xuống mà điên tiết.
Tình hình hiện tại quá phiền toái.
Mẹ con Thang Văn do một cuộc gọi của tôi mới chạy qua đây, mới bị cuốn vào chuyện quái dị. Tôi không lường được bốt điện thoại lại thình lình xuất hiện, còn có hồn ma liên quan đến họ xuất hiện nữa chứ. Bất luận thế nào thì tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Ý đồ tấn công do bốt điện thoại biểu hiện ra cũng khiến tôi bất an.
Nó không hề tấn công Ngu Tiểu Cầm.
Sự khác biệt trong này rốt cuộc nằm ở đâu, tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng tóm lại đây vẫn là tin xấu.
Một tin cực kỳ tồi tệ.
Nghĩ đến còn có một tên Chương Ức Phong ở nơi khác rình rập, có thể sẽ đánh úp tôi bất kỳ lúc nào thì tôi lại càng điên tiết hơn.
Bàn tay tôi đang nắm lấy tay thiếu niên lại tăng thêm một chút sức mạnh.
Cậu ta đau đến ứa nước mắt, trộm nhìn tôi một cái, có lẽ đã bị vẻ mặt của tôi làm cho phát khiếp, nên lập tức cúi mặt xuống: “Em… em đã nhìn thấy… năng… năng lực ấy… Anh có thể, có thể biến nó trở lại như xưa không?”
Tôi nhướng mày: “Biến lại như xưa? Trước đây nó như thế nào?”
“Chỉ là, chỉ là bốt điện thoại…” Thiếu niên rớt nước mắt: “Em chết ở trong ấy… không ai phát hiện… lâu lắm… rất lâu… đến khi em tỉnh dậy, nó đã đi cùng với em. Vốn dĩ, vốn dĩ chỉ là đi cùng nhau, ở cùng một chỗ. Em không làm gì cả… nó, bây giờ nó muốn ăn người… em không cản được…”
Thiếu niên rõ ràng đang giấu gì đó. Cậu ta không giỏi nói xạo.
Tôi ngẫm nghĩ, rồi gọi điện cho Gã Béo và Tí Còi trước.
Ở đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Nhớ đến mẹ con Thang Văn đã mất tích, tôi lại gọi điện cho Trần Hiểu Khâu.
Camera gần đây nhất cũng nằm ở giao lộ đằng trước, không quay tới vị trí hiện tại của tôi.
Nhưng có người mất tích thì phải điều tra, chắc chắn sẽ điều tra đến tôi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc tôi đối phó với lời thẩm vấn của cảnh sát.
“Có thể làm cho bốt điện thoại xuất hiện không?” Tôi gọi xong hai cuộc điện thoại, thì hỏi thiếu niên.
Cậu ta ủ rũ lắc đầu: “Được, nhưng…”
“Nhưng gì?” Tôi bực bội hỏi.
“Á… Nhưng, nhưng bây giờ nó, đang tiêu hóa…” Thiếu niên lắp bắp nói.
Mặt tôi lập tức biến sắc.