Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1682 : Nghi thức

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Tí Còi cứ luyện tập như thế nhiều lần, trong khi đó, bốn người chúng tôi cũng tập thử.



Trong lúc rảnh, tôi hỏi Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.



Cổ Mạch khinh khỉnh đáp: “Đương nhiên chúng tôi đã học thứ này từ lâu, chỉ là dán bùa lên thôi mà, có gì khó đâu.”



Nam Cung Diệu chỉ mỉm cười, không1nói gì.



Trên thao tác thì đúng là không khó, nhưng áp lực tâm lý lại không hề nhỏ.



Người bình thường nhìn thấy búp bê biết nói, có tiếng mèo kêu phát ra từ trong hộp sọ, đều sẽ hoảng hồn hoảng vía, cảm thấy sợ hãi. Nếu không sợ thì cũng tò mò, tóm lại vẫn nảy sinh một vài8cảm xúc.



Có điều, gặp nhiều thành quen.



Trong năm người, Trần Hiểu Khâu là người có tố chất tâm lý tốt nhất, tôi thuộc dạng gặp riết thành quen. Quách Ngọc Khiết và Gã Béo thì chẳng sợ những thứ đó, nhưng lần đầu tiên mở phong ấn, lúc dán bùa lên có hơi lóng ngóng một chút.



Đi qua quy trình2này, Tí Còi chắc đã tin những lá bùa này là thật. Bùa và những món đồ kia đều là thật. Sau khi có được nhận định như thế, sẽ càng tin tưởng vào nghi thức mà Ngô Linh đề nghị.



Tôi liếc nhìn Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.



Những câu chuyện và lí luận mà Ngô Linh đã nói khi4nãy tuy vô cùng chặt chẽ, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ thấy nghi ngờ.



Cổ Mạch mặc kệ tôi, chạy đi chơi game, ôm lấy di động, vẻ mặt biến đổi theo diễn biến của trận chiến trong game, vô cùng nhập tâm.



Nam Cung Diệu mỉm cười, nói: “Linh đã tốn rất nhiều tâm tư mới nghĩ ra cách này.”



“Hả? Ý anh là…”



“Loại lý luận này đã có từ rất sớm, đồ là do Ngô Linh thu thập. Đối với chúng tôi thì đó là thứ vô dụng, nhiều nhất coi là đam mê và sở thích của bản thân Linh thôi. Trước đó, chúng tôi cũng không ngờ lại có năng lực như vậy. Cả giới quái dị này, e là cũng chẳng ai ngờ đến.” Nam Cung Diệu nói.



Đây cũng là một sự trùng hợp kì diệu.



“Lý luận đó thực ra trước đây cũng đã từng thử qua. Trong lịch sử loài người, chuyện cầu nguyện với thần linh trong ảo tưởng đã có quá nhiều. Xem danh nhân thành thần linh, cũng đã có rất nhiều. Nhưng trở thành thật lại chẳng có bao nhiêu. Có một số đã thành công, nhưng sau đó lại sẽ biến mất. Trong ấy đã trải qua quá trình như thế nào, cũng chẳng ai giải thích được. Giống như những linh hồn kia… đều nhờ thời cơ phù hợp, khiến chúng có cơ hội trưởng thành, khiến chúng lúc mới được sinh ra đã sở hữu một loại sức mạnh tích cực nào đó, hoặc là sức mạnh đáp ứng được nguyện vọng của con người, cũng có thể sẽ biến thành thần linh mới.” Nam Cung Diệu thở dài: “Trong hoàn cảnh lớn, xác suất xã hội hiện đại sẽ xuất hiện thần linh có nâng cao, cũng có hạ thấp. Người giàu, người thiết kế sản phẩm, đều có thể được cung phụng như thần linh, đồng thời nội dung mà người ta cầu khẩn họ cũng thay đổi.”



Cổ Mạch chen vào: “Đã có rất nhiều người xem ông chủ sản xuất game là thần, là cha. Dù cầu khẩn có nhiều thì cũng chỉ là cầu khẩn muốn nhìn thấy tác phẩm mới thôi. Loại nguyện vọng này chẳng có giá trị gì cả.”



Nói vậy cũng rất có lý.




Tôi thầm đếm trong bụng.



Ngô Linh chuẩn bị gồm 12 đạo cụ, hiện tại đã mở bảy cái.



Thời gian…



Ngô Linh nhấc tay lên.



Tôi nhìn thấy kim giây trên đồng hồ đã chạy được nửa vòng.



Mới có 30 giây, đã mở bảy, không, tám cái phong ấn rồi, vẫn đang tiếp tục.



Đến khi cả 12 phong ấn đều được mở ra, tôi cảm thấy âm khí đang bay trong nhà trở nên mạnh hơn.



Âm khí đó tựa như bị ngăn cách bởi vật gì đó, không chân thực lắm, nhưng bây giờ thì đã xuyên qua màn chắn.



Tôi nhớ đến chiếc gương đó.



“Chấp nhận rồi.” Cổ Mạch ở phía sau đột nhiên lên tiếng.



Những hơi thở chẳng lành kia cũng lập tức biến mất, âm khí cũng trở nên nhạt hơn.



Tôi nghe thấy trong phòng có tiếng động, lát sau, Tí Còi mở cửa đi ra.



Đầu cậu ta ướt đẫm mô hôi, có vẻ đã đuối sức. Những đạo cụ trên sàn nhà đều được dán bùa lên. Trong phòng vẫn còn sót lại loại âm khí đó.



“Bà ta đồng ý rồi. Thật là…” Tí Còi thở hắt ra một hơi.



“Điệu kiện bà ta đưa ra là gì?” Ngô Linh vừa hỏi, vừa quét mắt nhìn những thứ kia.



Cô ấy bước đến, nhấc búp bê trên sàn nhà lên, tiện tay gỡ bỏ lá bùa bên trên.



Lá bùa bốc cháy, con búp bê thì biến thành bột mịn, từ trên tay Ngô Linh rơi xuống.



“Bà ta, hình như đã ăn hết những thứ đó.” Tí Còi chần chừ đáp.