Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1687 : Trò chơi mới

Ngày đăng: 17:02 30/04/20


Tôi nói: “Cây kiếm kia.”



Ngô Linh gật đầu: “Chúng tôi bị giữ chân. Gã Khờ bị quái vật mà chúng nuôi ép tách ra, Chương Ức Phong đã đuổi theo. Diệp Thanh bảo La Mục qua đó giúp một tay. Phù thủy do đó cũng theo qua. Họ đều đã bị tiêu diệt rồi.”



Tôi liền1nhớ đến cảnh tượng nữ phù thủy bị đâm xuyên qua người, La Mục bị xuyên qua vai.



“La Mục đã…” Tôi nhớ đến con ma nhỏ hướng nội, nhút nhát ấy mà thấy hơi buồn.



“Bản thân cậu ta vốn đã rất yếu.” Ngô Linh nhận định, không bất ngờ với sự biến mất của La8Mục.



“Sau đó là Diệp Thanh đã giải quyết sư phụ của Chương Ức Phong à?” Tôi hỏi.



Ngô Linh gật đầu: “Dùng năng lực của Mộc Ca. Chúng tôi đều chịu ảnh hưởng của tác dụng phụ.”



Kết quả là tất cả đều đã ngã gục.



May mà địa điểm họ chọn là trong biệt thự của thầy2trò Chương Ức Phong.



Tôi rất bất ngờ khi nơi đó là nhà của chúng. Tôi cứ ngỡ là một công viên cơ.



“Mấy năm nay họ đã kiếm được không ít tiền.” Ngô Linh chẳng nói rõ.



“Vậy là, xong hết rồi?” Tí Còi vẫn chưa tin lắm, xác nhận lại lần nữa: “Bà phù thủy đó4cũng tiêu rồi ư?”



“Đúng, chuyện của Chương Ức Phong chắc đã kết thúc. Nếu như còn gì đó… thì thầy trò chúng vừa chết, trong giới sẽ chú ý đến chúng tôi, chắc chắn sẽ có người muốn thăm dò tin tức. Sắp tới các cậu đừng liên lạc với chúng tôi nữa. Có chuyện gì, tự tôi sẽ liên lạc.”



Ngô Linh đã có ý tốt nhắc nhở, chúng tôi đương nhiên liền đồng ý.



Lúc về, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu giống như đều đã thiếp đi, không chào chúng tôi.



Ngô Linh tiễn chúng tôi đến cửa.



“Họ như vậy, có nguy hiểm không nhỉ?” Gã Béo nói.



Quách Ngọc Khiết cũng bất chợt nhận ra: “Đúng đó, họ đều đã ngã xuống hết rồi!”



“Chắc không sao đâu. Họ đã đoán trước là mình sẽ bị điều tra, hẳn đã có chuẩn bị rồi.” Trần Hiểu Khâu nói: “Hơn nữa, chắc Diệp Thanh không hề bị thương đâu đúng không?”




Tôi vào nhà vệ sinh vốc nước vào mặt.



Nước lạnh cóng khiến mặt tôi đỏ lên.



Tôi nhìn mình trong gương, nhận thấy vẻ mặt mình đang đơ ra.



“Này! Lâm Kỳ, làm gì thế?”



Tưởng Hựu đang từ bên ngoài đi vào thì dừng bước lại.



“À, có gì đâu. Rửa mặt ấy mà.” Tôi lau những giọt nước trên mặt, đáp.



“À…” Tưởng Hựu đi về phía bồn rửa mặt, rồi dừng lại: “Phải rồi, cái thôn Sáu Công Nông đó, ngày xưa có thứ gì đó chuyên về quái dị đúng không?”



Tôi nhìn sang Tưởng Hựu.



Tưởng Hựu ngượng ngùng nói: “Trước đây nhìn thấy một số tin đồn trên mạng, mãi vẫn chưa hỏi được.”



“Ngày xưa đúng là có một phòng nghiên cứu.” Tôi trả lời vắn tắt.



Tưởng Hựu thoáng suy nghĩ: “Chính là căn nhà mà các cậu vẫn chưa tìm ra chủ hộ à?”



“Ừm. Đóng cửa rồi.” Tôi nói dối.



Tưởng Hựu hình như đang suy nghĩ gì đó.



“Sao vậy?” Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi lại một câu, nhưng lòng đã bắt đầu bất an.



Tưởng Hựu ngập ngừng cả buổi: “Tôi nói ra cậu đừng có cười nhé. Xưa nay tôi cũng không tin thứ này. Nhưng mà… cậu biết loại tường thuật game trên mạng không? Kiểu livestream trận đánh game ấy.”



“Vâng…” Lòng tôi đã dâng lên dự cảm chẳng lành.



Đây không phải là trực giác, mà là suy luận bình thường.



“Có một người đăng video qua màn game của mình lên. Cũng không phải livestream… Là loại hình đánh chiếm ấy. Là một game kinh dị chi phí thấp, được sáng chế độc lập. Sau đó có người cũng đã chơi trên trang livestream. Kênh livestream đó đã bị ngắt giữa chừng, bị quản lý trang khóa. Streamer kia bốc hơi, uploader cũng chẳng ai liên lạc được. Còn nữa… nội dung cốt truyện của game đó, là sắm vai một thám tử, đi điều tra chuyện quái dị. Nhân vật chính, tên là Diệp Tử.”