Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1689 : Game start
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Cuối tuần em gái được ở nhà, ngủ nướng đã đời.
Đến trưa hôm sau mới dậy, cột bừa đầu tóc lại thành cái đuôi ngựa, đi ăn cơm trưa rồi lại xõa tóc ra leo lên giường tiếp.
Mẹ tôi trách mắng: “Hai anh em các con ấy, trời đẹp cũng chẳng chịu ra ngoài đi lại một chút. Con đưa em gái đi chơi đi chứ.”
“Hôm nào cũng đi học cũng đi suốt rồi mà…” Em gái kéo dài giọng ra, ngón tay không ngừng bấm lên màn hình điện thoại.
“Thật là…” Mẹ1tôi cũng chỉ trách một câu, rồi ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình.
Tôi về phòng, nhìn thấy phòng đang ngập trong ánh nắng.
Hôm nay quả đúng là một ngày đẹp trời, nhiệt độ cũng đã ấm lên.
Tôi duỗi người một cái, bị nắng soi vào như thế, chợt thấy buồn ngủ.
Căng da bụng trùng da mắt.
Tôi nằm lên giường, cố nhướn mắt, còn định đặt chuông báo thúc. Ngủ một giờ thôi… một…
“Làm cái gì vậy!”
Tiếng la hoảng hốt khiến tôi tỉnh dậy ngay.
Ánh sáng trên màn hình máy tính chiếu8lên mặt tôi, không có ánh sáng ấm áp của mặt trời, ở đây không có ánh nắng.
Tôi nhìn thấy gợi ý trên màn hình.
Hả? Kênh livestream? Đây là…
Người tôi đột nhiên đứng lên, ánh mắt theo đó di chuyển ra sau lưng.
Trong thời gian diễn ra động tác này đã khiến tôi hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.
Tôi đang ở trong cảnh mộng!
Chắc là chủ kênh Tôm He 123 đó…
Khoan! Tôi không thể cử động được?
Tôi ngỡ ngàng nhận ra linh hồn của bản thân không thể di2chuyển.
Tôi cảm thấy chán nản do phải trở lại tình trạng ban đầu.
Trong game có một đứa trẻ NPC, một đứa trẻ sống ở trong căn hộ…
“Nhà 409, người mẹ độc thân nhà 409 có một đứa con trai…” Tôm He lầm bầm: “Một đứa bé trai mặc áo xanh lam, không nhìn thấy phòng, không tiến vào…”
Trong đầu anh ta hiện ra hình ảnh tương ứng.
Đó là đứa bé được vẽ với phong cách giống như giao diện của game, đứng bên cạnh là một nhân vật nữ. Tôm He không thể nhớ nổi mặt của họ trông ra sao. Tôi nhớ là mình đã nhìn thấy hai mẹ con này trong phần giới thiệu game. Có hai kết cục tử vong liên quan đến họ: Họ muốn có một nhân vật “cha” nên đã bắt cóc và giam cầm nhân vật do người chơi sắm vai; đứa con nhờ người chơi giúp đỡ, bảo mẹ mình bị điên rồi, thù hận cha mình, còn ngược đãi mình, sau đó người chơi cùng cậu ta đều bị người mẹ bắt được, bị giết để diệt khẩu.
Có người chơi còn phân tích điều kiện dẫn đến hai kết cục này, suy luận ra khuôn thiết lập của nhân vật trong game. Trong hai mẹ con này, người mẹ có lẽ ngay từ đầu đã là một người điên, người chơi chỉ cần không ngừng thể hiện năng lực suy luận của mình, nghĩa là tỏ rõ sự ưu tú thì sẽ bị bà ta nhắm đến, bị bắt làm chồng. Trong quá trình đó, nếu người chơi lấy được trọn vẹn cảm tình của đứa con, vậy sẽ được cầu cứu, người mẹ sẽ chọn cách giết người diệt khẩu. Còn đứa con, có thể cũng không bình thường. Nó muốn thoát khỏi người mẹ, muốn có cha, nên nó sẽ chọn cách cầu cứu, sẽ chọn cách giúp mẹ bắt thám tử làm cha mình.
Nói tóm lại, đây là hai nhân vật nguy hiểm, nên tránh xa một chút.
Quá trình đánh chiếm mà Lôi Đình Quân chơi cũng đã chứng minh điểm này. Đây chỉ là một cái bẫy, chẳng có ích trong suy luận ra sự thật của vụ án, mà chỉ khiến cho người chơi bị chết.
Tôi đang hồi tưởng lại những nội dung, còn Tôm He đang suy đoán gian phòng nhỏ này có phải là nơi giam cầm thám tử trong game hay không.
“Hơi giống… Hơi hơi… Nếu vậy…” Tôm He đè nén lại sự sợ hãi, rồi thình lình bật cười, tự vả mình một cái.
Sau tiếng động vang dội, gian phòng yên tĩnh trở lại.
Chẳng bao lâu sau, trong gian phòng lại vang vọng tiếng khóc nức nở của Tôm He.
“Con mẹ nó chuyện gì đây trời…” Tôm He ngồi xổm xuống, dựa vào chân của chiếc giường bé tẹo kia.
Anh ta nhớ lại người bạn đã biến mất.
Đó là người bạn đã biến mất nhiều năm về trước.
Tiểu Mễ là người ủy thác Thanh Diệp trong vụ đó, thường liên lạc quay video game với anh ta.
“Mẹ nó… đến lượt mình rồi… Lúc đó Tiểu Mễ chơi cái gì nhỉ…” Tôm He gạt nước mắt.
Khụt khịt mũi, ngồi yên một lát, anh ta dần bình tĩnh lại rồi đứng lên.
Chắc chắn có cửa.
Đây chỉ là một phòng giam.
Là nơi hai NPC giam nhân vật chính trong Bad End. Đứa con trai ấy có lẽ cũng đã từng bị nhốt, rồi bị người mẹ ngược đãi.
“Mẹ nó! Rõ ràng mình đâu có đụng tới hai người đó đâu!” Tôm He chửi một câu, rồi bắt đầu sờ soạng bốn vách tường.