Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1692 : Playing (3)
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Gấu? Gấu bông?
Trong đầu tôi lập tức hiện ra những con gấu của Lữ Xảo Lam.
Không đúng, không giống lắm, không cùng một loại gấu bông.
Ngoại hình rất tương tự, nhưng…
Con gấu đó nắm lấy mép thùng, đôi mắt bằng cúc áo vẫn có ánh nhìn như người thường, đang nhìn chòng chọc vào Tôm He.
Sột soạt sột soạt… lục đục… roẹt roẹt… sột soạt soạt…
Trong thùng đã vang lên nhưng âm thanh tương tự, từng con gấu bông một từ1trong thùng bò ra.
Tôm He cứng đơ cả người, chẳng nhúc nhích nổi.
Đầu anh ta vẫn chưa kịp phản ứng được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Những con gấu ấy không có miệng, cổ đột nhiên rách ra, đầu ngửa ra sau. Trong vết rách trên cả cái cổ của chúng chứa đầy những chiếc răng nhỏ bén ngót.
Lúc này Tôm He mới giật mình, vội vàng lùi về phía sau. Anh ta chạy đến cửa nhà, cửa vẫn không8thể mở được.
Những con gấu kia nhào đến, nhảy thoăn thoắt, phóng lên người Tôm He.
“Á a a a ….” Tôi He gào thảm thiết, da thịt trên người bị cắn xé.
Bầy gấu tựa như cá ăn thịt người, bu lại cắn xé Tôm He.
“Cút ra! Á! Cút mau! Cứu mạng!” Tôm He gào lên.
Anh ta đã nhìn thấy người phụ nữ, người mẹ NPC đó. Cô ta đang đứng ngay cửa nhà vệ sinh, dửng dưng nhìn chăm chú cảnh2tượng trước mặt.
Thực ra cũng không phải là dửng dưng. Mà chỉ là chẳng có biểu cảm gì cả. Tựa như không nhìn thấy gì. Lại càng giống như…
Giống như một khối hình vẽ trong game, chỉ là một tạo hình nhân vật của tác giả.
Trước mặt Tôm He tối sầm, cơn đau trong hốc mắt một giây sau mới xộc lên não.
Sự vùng vẫy của anh ta đã yếu đi.
Tôi cũng cảm thấy đau như vậy. Chỉ là, vừa mới4trải qua tác dụng phụ từ năng lực của Mộc Ca, nên cơn đau ở mức độ này đối với tôi là vẫn còn chịu đựng được.
Rõ ràng là Tôm He không có được kinh nghiệm như vậy.
Anh ta đau đến ngất xỉu, rồi vì đau mà tỉnh dậy.
Sự hành hạ này rốt cuộc kéo dài bao lâu, Tôm He đã không thể thống kê được. Thứ anh ta cảm nhận được, chỉ còn có đau đớn.
Phá vỡ cửa bí mật trên trần, thoát khỏi buồng giam, phát hiện được hình ảnh và dây chuyền trong phòng ngủ.
Tôm He siết chặt sợi dây chuyền.
Đây là đạo cụ trước đó anh ta chưa dùng đến.
Có lẽ lúc đó nên dùng đạo cụ này.
Tôm He đi một vòng trong phòng khách, những chiếc thùng giấy vẫn đứng yên bất động. Anh ta đi mở cửa, cửa vẫn là vật cố định.
Lát sau, người phụ nữ và đứa bé đi vào.
Tôm He vẫn nấp dưới gầm giường, đợi đến khi trời gần tối, hai NPC nằm ngủ trên giường.
Anh ta chui ra khỏi gầm giường, quay đầu nhìn hai NPC trên giường.
Nhất thời, anh ta do dự không biết nên làm gì.
Anh ta chưa thử tiếp xúc với hai NPC. Có thể, cần phải nói chuyện với họ một chút? Nhưng hai nhân vật này là một trong những hung thủ giết chết thám tử do người chơi điều khiển, là tội phạm sát nhân biến thái. Anh ta thình lình xuất hiện trong nhà, thì có bị họ tấn công không?
Trong game “Tìm Linh” không có kiểu chiến đấu truy đuổi. Người chơi chỉ cần thỏa mãn điều kiện đã được lập trình sẵn, sau khi đã khởi động, sẽ đi vào mô thức dẫn đến kết cục, chẳng còn làm được thao tác gì nữa.
Trong game cũng chưa có ai phát hiện ra những con gấu bông đáng sợ ấy.
Lúc Tôm He do dự, trong nhà vệ sinh và nhà bếp đã vang lại tiếng nước nhỏ.
Người phụ nữ nằm trên giường chợt mở mắt, quay đầu nhìn Tôm He.
Thẩn thể Tôm He lập tức căng cứng, nhìn chằm chằm phản ứng của NPC và cũng nắm chặt sợi dây chuyền trong túi áo.
NPC hét lên một tiếng, làm đứa bé bên cạnh thức giấc. Cô ta ôm lấy bé trai, lùi vào mép bên kia của giường.
Phản ứng này thực sự đã nằm ngoài dự liệu của Tôm He.
Tôm He bối rối.
Trong game, thường thì lúc này phải hiện lên khung đối thoại, nhưng trước mặt Tôm He chẳng thấy hiện ra khung đối thoại ảo kiểu đó.
Âm thanh “sột soạt, sột soạt” truyền lại từ phòng khách.
Thịch! Rầm!
Là tiếng thùng giấy ngã đổ.
Tôm He hoảng hồn, cũng chẳng đắn đo kĩ càng, lập tức lấy sợi dây chuyền trong túi áo ra.