Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1707 : Không biết làm sao
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
Tự sát?
Không... đây càng giống...
“Im miệng, nghe cho rõ.”
Bỗng có một giọng nói vang lên bên tai tôi, khiến tôi giật bắn mình.
Cơ thể Vương Diêm đã bay ra ngoài, đã bắt đầu rơi tự do.
“Có thứ đã thay đổi hiện1thực. Sau khi cảnh mộng kết thúc, đừng nhắc đến nó. Nhóm của Ngô Linh đã không có cách nào chống cự rồi. Trong lòng cậu biết đã xảy ra chuyện gì là được.” Diệp Thanh nói rất nhanh, từng câu8mệnh lệnh được nói ra.
Trong tầm nhìn của Vương Diêm, mặt đất gần ngay trước mắt, xung quanh còn có tiếng la hét của người qua đường và tiếng ô tô phanh gấp.
“Pháp thuật của vị phù thuỷ kia, tác dụng2đó là...” Trong đầu tôi có ánh sáng chợt loé lên.
Đột nhiên, tôi nhớ lại một số việc mà đám Ngô Linh nói sau khi vừa được tôi cứu ra ngoài. Việc tôi bị cảnh cáo...
Đừng hỏi, đừng nhắc đến.
Con quái4vật sau cánh cửa đó...
Có lẽ, thứ mà bọn họ thật sự giấu tôi là những chuyện này!
Có người có thể thay đổi hiện thực giống tôi, còn có thể không bị ai phát hiện!
Chỉ cần nói ra ngoài thì sẽ làm cho hắn ta biết được, sau đó ký ức sẽ...
Rầm!
Tôi cảm nhận được sự đau đớn.
Vương Diêm đã rơi xuống đất.
Người qua đường cất lên tiếng la hét, ý thức của tôi đã bay ra ngoài, rồi lập tức nặng trĩu.
Tôi mở mắt, phát hiện mình đã ra khỏi cảnh mộng.
Đối diện ghế sofa vẫn còn dấu vết Diệp Thanh ngồi.
Tôi mở miệng, sau đó lập tức ngậm lại, tim đập thình thịch, hai tay cũng không ngừng nắm chặt.
Suy nghĩ của tôi vô cùng hỗn loạn.
Khi một người biết thế giới trong nhận thức, ký ức trong quá khứ của mình có thể đều đã bị bóp méo, vậy người đó sẽ không thể nào giữ sự bình tĩnh được.
Đâu là thật, đâu là giả. Người đã làm những việc này rốt cuộc có mục đích gì... Vấn đề cứ nối tiếp vấn đề.
Giải quyết những rắc rối này từ ngọn nguồn, quả thực là một biện pháp nghe có vẻ có thể tiến hành. Trước đây tôi cũng luôn tin vậy.
Nhưng, hiện tại...
Điện thoại tôi đổ chuông.
Nhóm Tí Còi gọi điện thoại đến.
Thời gian đã rất muộn rồi, đã đến lúc tan tầm.
Tôi không biết cảnh mộng đã dùng mất bao nhiêu thời gian. Thời gian tôi ngây người chắc chắn cũng không ngắn. Tôi nhận điện thoại, đi ra phía cửa.
Kéo cửa, khi rời đi tôi quay đầu lại nhìn một cái.
Âm khí vẫn dày đặc trong phòng. Tôi không thấy bóng dáng của Diệp Thanh.
Đóng cửa, xuống lầu, tôi nói với Tí Còi tan làm về thẳng nhà.
Cậu ta còn có chút lo lắng tôi gặp rắc rối gì ở phòng nghiên cứu.
“Không đâu, không có gì. Chỉ là đang nghĩ chút chuyện.” Tôi trả lời.
Tôi không thể nói với bọn họ sự thật.
Trước đây, cho dù gặp chuyện gì tôi cũng luôn chia sẻ với bọn họ.
Tí Còi không hỏi thêm, “ồ” một tiếng, rồi nói mai gặp lại. Từ sự ngập ngừng của Tí Còi, tôi nghe ra được cậu ta chắc chắn đã phát hiện gì đó, chỉ là lựa chọn tin tưởng tôi, không hỏi đến cùng mà thôi.
Tôi gượng cười, cất điện thoại.
Xuống lầu, khi đi tới cổng khu dân cư, điện thoại lại đổ chuông.
Là điện thoại của Chủ nhiệm Mao.
“Chủ nhiệm Mao.” Tôi nghe điện thoại.
“À, Tiểu Lâm à, là như này...” Chủ nhiệm Mao ngập ngừng nói: “Các cậu đang tìm người có quyền tài sản ở tầng sáu toà nhà số sáu đó đúng không?”
Tôi dừng lại, cảnh giác nói: “Vẫn chưa tìm được và đã ra thông báo rồi. Bốn phòng đó chắc là đi theo quy trình, khoản tiền di dời sẽ cho vào tài khoản của Phòng Di dời. Đợi quy trình kết thúc thì sung vào quỹ nhà nước.”
“Ừ, ừ... Dì biết việc này. Giờ bên dì có một chuyện... Là như này, hiện tại có người tìm đến, nói muốn tìm bọn họ. Anh ta có vẻ rất gấp…”
Chủ nhiệm Mao vẫn chưa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng một người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.
“Thật sự rất gấp! Tôi muốn tìm bọn họ cứu mạng! Làm phiền mấy người, cầu xin mấy người...”