Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1710 : Em trai họ
Ngày đăng: 17:02 30/04/20
“Người em họ ấy của anh, bây giờ…” Tôi ngần ngại hỏi.
Nguyễn Hàn cúi mặt, siết tay thành nắm đấm, chống lên trán: “Nó đã tự nhốt mình lại… nó tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm của trường. Cha mẹ nó, giáo viên hướng dẫn nó và cả những người khác… họ đều đã đến thăm. Nó không nghe… làm thí nghiệm như một thằng1điên. Ăn uống ngủ nghỉ đều ở trong phòng thí nghiệm. Tôi biết nó đang không bình thường! Nó đang trốn ma nữ ấy! Phòng thí nghiệm có gác cửa, người bình thường không được vào. Nó cảm thấy, cảm thấy chỉ có ở trong ấy mới được an toàn… Nó sắp điên rồi… Nó đã điên mất rồi…”
Nguyễn Hàn tự trách mình rất nhiều, khi8kể lại tình hình của em họ mình, còn đau khổ hơn cả lúc kể chuyện của mình.
“Lúc tôi đến thăm nó, nó đã kể tôi nghe chuyện gặp ma. Chỉ có mỗi lần ấy… Sau đó bất kể tôi nói thế nào, nó cũng làm như chẳng nghe thấy. Chẳng chịu gặp ai. Không chịu gặp tôi… Tôi không biết có phải nó đang hận2tôi không… Cha mẹ nó, sau khi gặp cha mẹ thì nó không nói đến những chuyện này, còn đối với những người trong trường thì nó bảo bản thân đang phấn đấu gì đó, có ý tưởng rồi thì phải nắm lấy. Đợi thí nghiệm hoàn thành sẽ ổn thôi… Hoàn toàn không phải như vậy. Tôi không biết làm sao để giúp nó. Thanh4Diệp, người của phòng nghiên cứu ấy đã biến mất, nhà cũng sắp bị giải tỏa. Còn những người khác… Tôi từng muốn thuê người khác. Hết cách… Những gì tôi nói, họ đều không tin, họ đều là đồ lừa đảo…”
“Phần mềm đó, tên gì?” Tôi hỏi đến vấn đề này.
“Nai Sừng To.” Nguyễn Hàn đáp, lấy di động ra, cho tôi xem biểu tượng của cái app đó.
Giống hệt phần mềm trước đây Tí Còi đã dùng, đích xác là phần mềm ấy có vấn đề.
Tôi đang phân vân là có nên xem thử hiệu ứng của phần mềm này không. Tuy đã từng thấy trong cảnh mộng, nhưng ai biết trong thế giới thực thì có thay đổi gì hay không.
“Chính là hiệu ứng này.” Nguyễn Hàn đã tự mở phần mềm livestream ra.
Tôi giật mình, còn tưởng Nguyễn Hàn muốn đích thân dùng thử, nào ngờ anh ta đã tìm đến một kênh livestream.
“Họ đang tổ chức sự kiện, xem diễn xuất của ai khi dùng hiệu ứng đạt hiệu quả tốt nhất. Có tiền thưởng. Xếp hạng theo mức độ yêu thích. Hình như còn có nhận xét…” Nguyễn Hàn vừa nói, vừa cho tôi xem mấy kênh livestream.
Có rất nhiều hiệu ứng kinh dị, nhiều hơn không ít so với những gì tôi thấy trong cảnh mộng. Những streamer ấy xem ra đều là nghiệp dư, không phải chuyên nghiệp, chắc cũng chẳng có người chuyên nghiệp về diễn xuất. Lúc ma nữ xuất hiện, họ biểu hiện rất lố, thỉnh thoảng còn để lộ sơ hở trước ống kính.
Không phải ma nữ thật.
Tôi ngẩn người.
“Chỉ có những cái này. Đây, ma nữ mà em họ tôi bảo đã thấy chính là cô này. Tôi cũng từng định hỏi, gặp người trao đổi với tôi để hỏi. Anh ta bảo là diễn viên của công ty họ. Sinh viên học viện điện ảnh. Chắc anh ta không nói dối đâu. Có thể anh ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi không biết là vấn đề của tôi, hay là vấn đề của phần mềm này.” Nguyễn Hàn đã rơi vào hoang mang.
Có lẽ kinh nghiệm gặp phải chuyện quái dị lần trước đã khiến anh ta nảy sinh nghi ngờ.
Đối tượng bị nguyền rủa không phải là phần mềm đó, mà là anh ta. Em họ anh ta bị liên lụy cũng do anh ta mà gặp phải ma.
Anh ta không hề che giấu tâm tư của mình. Anh ta đang nghi ngờ tôi cũng từng gặp ma. Sâu hơn nữa, có lẽ đang nghi tôi có liên quan đến Thanh Diệp.
Tôi không nói gì cả.
Nguyễn Hàn đã đồng ý cho tôi đi cùng.
Chúng tôi bắt xe đến đại học Công nghệ Dân Khánh. Triệu Hàng, em họ Nguyễn Hàn đang học ngành máy tính ở trường này.
Tôi không biết nhiều về đối phương, thực ra Nguyễn Hàn cũng không rõ rốt cuộc phương hướng nghiên cứu của Triệu Hàng là gì.
Taxi chỉ được dừng ở trước cổng trường.
Nguyễn Hàn dẫn tôi băng qua khuôn viên trường.
Anh ta không rành nơi này lắm, vẫn phải xem sơ đồ và bảng chỉ dẫn trong trường, rồi gọi điện cho Triệu Hàng, mới tìm ra đường đi.
“Là chỗ đó.” Dù sao thì Nguyễn Hàn cũng là người đã từng đến đây, sau khi nhìn thấy tòa nhà liền nhận ra ngay: “Bên này có gác cổng…”
Tòa lầu ấy treo biển “Học viện Máy tính”, nhưng biển “Học viện Máy tính” chỉ là một trong số ấy, bên cạnh còn treo đủ các biển dài có ngắn có, chất liệu khác nhau, mẫu chữ khác nhau, rất nhiều từ tôi đều không biết, chỉ có những từ vựng phổ thông như “Điện toán đám mây”, “Trí tuệ nhân tạo”, thì tôi còn hiểu được.
Nguyễn Hàn nhấn chuông cửa, giọng người đàn ông trẻ đã nghe thấy trước đó từ trong ống nghe vang ra.
Cửa kính tự động mở, Nguyễn Hàn đi vào trước.
Tôi ngẩng lên nhìn trần nhà.
Con ma ấy chẳng có chút ý định giấu giếm âm khí của mình.
“Bên này.” Nguyễn Hàn gọi tôi.
Tôi quay đầu lại theo chân anh ta, đi về phía thang máy.