Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1722 : Hãy đi tìm đi

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Mở video lên liền thấy hình ảnh một người đàn ông…



Người đàn ông đó còn rất trẻ, tầm khoảng ngoài hai mươi, là một người ngoại quốc mà tôi không hề quen biết.



Anh ta tự giới thiệu mình là Veritas001 – người chế tác của1“Tìm Linh”, tên thật là Steve Smith. Anh ta là người đam mê game, chuyên ngành đại học là công nghệ thông tin, vì sở thích nên chế tạo ra trò chơi “Tìm Linh”. Trong quá trình sáng chế, anh ta nhận được rất nhiều8sự giúp đỡ từ phía bạn bè. Trong đó có người bạn quen nhau trên mạng mà chưa từng gặp mặt, thậm chí là bạn bè thuộc dân tộc khác, quốc gia khác, đại lục khác và cả bên bờ kia đại dương.



“… Trong đó,2tôi cảm kích nhất là người bạn phụ trách thiết kế đồ họa của ‘Tìm Linh’. Tất cả đồ họa trong game đều do cậu ta thiết kế. Năm đó, chúng tôi đều là những cậu sinh viên đang trong trường đại học. Cậu ta4dạy tôi ngôn ngữ của quốc gia cậu ta, đưa ra rất nhiều ý kiến đóng góp cho tôi. Công thần lớn nhất của ‘Tìm Linh’, linh hồn của trò chơi không phải tôi, mà là cậu ta. Chắc hẳn mọi người cũng đoán ra được thân phận của cậu ta rồi. Sau này cậu ta trở thành một họa sĩ rất xuất sắc. Không lâu trước đã ra đi một cách đột ngột.” Steve lộ ra một vẻ mặt đầy thương xót.



Người anh ta nhắc đến nhất định là Bạch An.



Sau hai giây trầm mặc, Steve liền nhắc đến cái tên “Bạch An”.



“Bạch An thật sự có ảnh hưởng rất lớn với ‘Tìm Linh’. Nhưng điều tôi muốn nói là, thời kỳ đầu ‘Tìm Linh’ không hề giống hiện nay. Lúc các bạn xem được video này ắt hẳn rất kinh ngạc. Một người ngoại quốc lại dùng ngôn ngữ mẹ đẻ của các bạn để chế tác trò chơi, còn phát hành tại kênh game chuyên biệt của nước các bạn… Tôi không phải là ‘con lai’, cũng không phải lưu học sinh. Thực chất, phiên bản đầu tiên của ‘Tìm Linh’ không phải như vậy. Nhưng, do sự kiên quyết của Bạch An - bạn tốt của tôi, ‘Tìm Linh’ mới trở nên khác biệt.” Steve thở dài.



Anh ta nói tiếp: “Chúng tôi cãi nhau một trận, rồi kết thúc không hề vui vẻ gì. Tôi thậm chí còn chuẩn bị tự bỏ tiền mời người khác thiết kế đồ họa nhân vật và hoạt cảnh trong game. Tôi cũng từng nghĩ sẽ tự mình thiết kế. Thiết kế của tôi quả thực rất khó coi… Nhưng sau đó, Bạch An đã thuyết phục được tôi. Cậu ta không nói cho tôi biết lý do vì sao bắt buộc phải làm vậy, nhưng tôi nhìn thấy sự đau khổ của cậu ta. Cậu ta muốn làm như thế… Tôi đành đồng ý với yêu cầu của cậu ta, để ‘Tìm Linh’ trở thành như hiện tại. Có điều, tôi vẫn không rõ nguyên nhân cậu ta một mực yêu cầu như vậy. Cho đến khi cậu ta ra đi…”



Mắt Steve hằn vài tia máu: “Tôi không nhận được tin báo tử của cậu ta. Ý tôi là, tôi không kịp thời biết được sự ra đi của cậu ta. Giao lưu của chúng tôi chỉ trong khuôn khổ mạng xã hội. Chúng tôi chưa từng gặp mặt, nhưng tình cảm rất khăng khít, giống người anh em tốt cùng nhau lớn lên. Tôi cũng biết tin báo tử của cậu ta thông qua mạng xã hội. Ngày hôm đó, tôi mở ‘Tìm Linh 2’ lên. Bạch An cũng tham gia sáng chế bản 2. Cậu ta cung cấp cho tôi rất nhiều ý tưởng và sáng tạo. Tôi đều áp dụng vào trong trò chơi. Nhưng, lần đó sau khi mở bản 2 ra, tôi phát hiện trò chơi trở nên khác thường. Tôi không hề gặp phải hacker. Những thứ đó đều do Bạch An làm ra. Tôi nhìn thấy Bạch An trong trò chơi, cậu ta nói cho tôi tất cả sự thật.”



Steve ngước mắt nhìn ống kính, sắc mặt nghiêm túc: “Cậu ta nói cho tôi sự thật về thế giới này.”



Anh ta dùng ngôn ngữ khác lặp lại câu nói này.



Tôi thấy tim mình quặn thắt lại.



Sự thật của thế giới?



Là nói về quái dị? Hay nói về thế giới tương lai đã được định trước kia?



Tôi thấy bất an, lo lắng. Tôi thậm chí… còn thấy có chút hưng phấn.



Hình ảnh trong video lóe lên như kiểu tivi đời cũ dễ xảy ra tình trạng sóng yếu, tín hiệu kém.



Màn hình nhiễu sóng hiện lên, màu sắc cũng có chút thay đổi.
Còn về trò chơi này…



Chuông điện thoại reo lên.



Tôi nhìn màn hình điện thoại, tên hiển thị cuộc gọi là Tưởng Hựu.



Tôi ngờ vực mà nghe máy.



“Alo…”



“À, Lâm Kỳ… Ực…” Giọng nói của Tưởng Hựu tràn đầy sự lo lắng.



“Sao thế?” Tôi phát hiện ra cảm xúc của Tưởng Hựu, cũng lo lắng theo.



“Trước kia, chẳng phải tôi từng hỏi cậu về chuyện của phòng nghiên cứu kia sao?”



“Phải…” Tôi có dự cảm không lành.



“Cái phòng nghiên cứu đó tên là Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp à?” Tưởng Hựu lại hỏi.



“Vâng.”



“Tòa lầu số sáu, thôn Sáu Công Nông, cả tầng đều là… Cái cánh cửa ngay đầu hành lang sau cầu thang, cái cánh cửa nhà 1, cánh cửa treo biển hiệu…”



“Phải…” Tôi ngồi thẳng dậy.



“A… Thế mà đúng rồi… ha ha… Hình như tôi gặp rắc rối lớn rồi…” Tưởng Hựu cười gượng gạo.



Câu nói của anh ta còn chưa dứt, cuộc gọi đột nhiên kết thúc.



Tôi nghe thấy âm thanh cuộc gọi bận phát ra từ điện thoại, trong lòng trầm xuống.