Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1738 : Gương (6)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua rồi mất.
Hiện tại tôi không hề muốn thế giới sẽ biến thành bộ dạng tệ hại ấy.
Hoan Quang, Hứa Cửu và Tần Sơ sau khi nghe thấy câu nói của tôi, cũng đều yên tĩnh trở lại.
Tôi nhìn sang Hoan Quang.
Anh ta đang thở hồng hộc, đầu hơi cúi xuống, tóc mái che khuất đôi mắt.
Thình lình, anh ta vùng vẫy một cái.
Hứa Cửu theo bản năng chụp lấy cánh1tay anh ta, nhưng lại bị anh ta hất ra, nên đành buông tay.
Hoan Quang đứng tại chỗ cũ, không nhào đến tấn công tôi nữa.
“Tôi… chỉ biết cô tôi chết… tự sát… thế nhưng… ông bà nội tôi lại bảo cô ấy bị trúng tà, bảo trong nhà bị ma ám. Lúc đó, chỉ mỗi mình cô là có liên lạc với Thanh Diệp, những người khác không biết thông tin liên lạc. Phải an táng8cho cô, còn phải sắp xếp cho ông bà nội… chỗ này chẳng thể ở được nữa. Bác cả của tôi đã đón ông bà nội qua bên ấy sống. Sau đó…” Hoan Quang kể lại đầy khó khăn.
Cảnh tượng trong nhà đã có biến đổi cùng với lời kể của Hoan Quang.
Cửa chính vang lại tiếng động.
Có người dùng chìa khóa mở cửa, đi vào.
Người đi vào là bà nội của Hoan Quang, chính là bà2cụ ấy. Trạng thái của bà có vẻ cực kỳ tệ, bộ dạng như người mất hồn.
“Bé con ơi… bé con của mẹ ơi… Mộng Thanh… Thanh Thanh…” Bà cụ hệt như hồn ma vất vưởng, giọng nói thều thào, gọi con từng tiếng từng tiếng.
Cả cửa nhà bà cũng chưa đóng lại đã đi vào trong, đến căn phòng ngủ chỗ chúng tôi đang đứng.
Bà nhìn thấy vết máu trên sàn nhà, xuyên qua chúng tôi,4đi thẳng về phía khoảng nền nhà có màu sẫm đục.
Bà khụy xuống, vuốt ve nền nhà, nước mắt rớt xuống.
Hoan Quang cũng rơi nước mắt.
“Chúng tôi nghĩ rằng… bà bị điên.” Giọng Hoan Quang khàn đi: “Họ vốn dĩ là mê tín, khoảng thời gian ấy thường bảo mình gặp ma. Cuộc gọi cuối cùng của cô út tôi là gọi cho bạn trai của cô ấy. Cô ấy chỉ kêu cứu mạng, bạn trai của cô nghe thấy tiếng đập cửa của ông bà nội…”
“À…” Hứa Cửu kêu lên một tiếng.
Tần Sơ cũng khẽ biến sắc mặt.
“Chúng tôi tưởng, họ bị điên… họ đã tự dọa mình. Hai cụ già nhà đối diện chết đột ngột, họ đột nhiên bảo là mình gặp ma, sau đó thì đến cô út của tôi, sau đó nữa thì đến bà nội…. tự sát…” Hoan Quang nghẹn ngào nói.
Tôi nhìn thấy đôi vai anh ta đang rung lên.
“Trong nhà tôi và cả trong khu dân cư, những bạn bè thân thích quen biết, đều cho rằng… đều cho rằng thần kinh của họ… có vấn đề… không chữa được… Ông nội tôi khăng khăng đòi tìm người bắt ma, bảo có ma. Lúc đưa bà nội đi chôn, người của Thanh Diệp đã xuất hiện.” Hoan Quang vừa kể, vừa vuốt mặt một cái: “Họ bảo, gương ở nhà đối diện đã giải quyết xong, chỉ còn lại gương bên nhà chúng tôi. Theo lời của họ, đây chỉ là… tai nạn… Hai nhà chúng tôi đấu đá nhau, phạm vi gương có thể soi đến đã chặn mất một con đường. Người già của hai nhà lại tin chắc thứ này có vấn đề, mê tín. Có khả năng đã có hồn ma đi nhầm vào nơi này… Có một khả năng khác, là trong số gương mà hai nhà chúng tôi đã mua, có một cái có vấn đề. Con ma ấy đã tá túc trong chiếc gương đó, nhờ sự đấu đá của hai nhà chúng tôi mà thực lực của nó đã mạnh lên, nó di chuyển qua lại trong gương của hai nhà, bắt đầu giết người… Họ muốn đến kiểm tra gương bên chúng tôi, để xác định tình hình.”
Hoan Quang ngừng lại một chút: “Lúc đó đương nhiên gia đình tôi không tin. Chuyện như vậy, sao mà tin được chứ? Cha và bác cả của tôi còn rất tức giận. Nếu chẳng phải do họ gây chuyện như thế, ông bà nội tôi cũng không thể tin là thật, tin đến phát điên. Tình hình gia đình tôi khi ấy rất tệ, rất rắc rối… Ông nội cứ điên điên dại dại, bạn trai của cô út tôi thì luôn có cảm giác chính ông bà nội tôi đã giết cô, nhà tôi cứ lấp lấp liếm liếm, không muốn làm lớn chuyện. Anh ta muốn trả thù cho cô út…”
Hoan Quang cười khổ một cái.
Tôi có thể tưởng tượng được tình cảnh cực kỳ rối loạn của gia đình Hoan Quang khi ấy.
Thanh Diệp xuất hiện vào lúc đó, nhất định đã không nhận được sự đối xử tử tế của gia đình họ và họ càng không đủ kiên nhẫn để lắng nghe Thanh Diệp trình bày sự thật của sự việc.
Cả Thanh Diệp cũng chẳng thể điều tra sâu hơn, chứ đừng nói là biết được sự thật.
“Sau một khoảng thời gian giằng co, ông nội tôi đã bị mất trí. Ông trở nên rất đờ đẫn, suốt ngày ngồi thừ ra, chẳng làm gì hết. Người khác nói chuyện, ông cũng chẳng phản ứng gì. Ăn cơm, uống nước, đi vệ sinh, đều phải có người nhắc nhở. Cũng chẳng còn nhớ ai, chẳng nhớ chuyện gì hết. Cứ như thế, ông rất sợ gương. Nhìn thấy gương là lập tức gào thét, đòi chạy trốn. Nhà tôi chẳng còn cách nào, đành đưa ông vào viện điều dưỡng. Sau đó nữa… vài năm sau thì ông nội tôi mất, lúc xử lý di sản, nhà chúng tôi mới có người đến chỗ này. Lúc ấy trong căn nhà này đã…” Lúc Hoan Quang đang kể, bên ngoài chợt vang lại tiếng kính vỡ.
Tôi cảm nhận thấy âm khí, vội chạy ra ngoài.
Bước chân tôi chợt khựng lại, vì tôi đã nhìn thấy người ngồi trong phòng khách.
Là Ngô Linh và Lưu Miểu!
Diệp Thanh đâu?
Tôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề thì nghe thấy tiếng gương vỡ vang lên không ngừng trên ban công.