Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1741 : Phòng tập gym (1)

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Hứa Cửu cũng không biết rõ lắm về diễn biến cụ thể của chuyện này. Khi ấy anh ta đang học trường thể thao, chỉ là đứa trẻ đi theo anh họ hóng chuyện lạ.



Cha mẹ của anh họ anh ta mất sớm, cha mẹ của anh ta cùng lắm là quan tâm chút ít đến đứa cháu, không thể chuyện gì cũng hỏi thăm, càng không thể quyết định thay cho anh họ của anh ta.



Hứa Cửu chỉ biết sau khi anh họ thuê người của Thanh Diệp1thì người của Thanh Diệp đã điều tra phòng tập gym, rồi lại điều tra tình hình toàn bộ tòa lầu thương mại, xác nhận con ma ấy không có ở đó.



“Họ đã gặp mấy cô gái kia và cả giáo viên yoga, vẽ ra một tấm hình. Hình dáng của hồn ma ấy đã được tìm ra. Anh tôi không quen người đó. Thế là thăm dò và điều tra tiếp. Tốn chút thời gian mới điều tra ra người đó.” Hứa Cửu dùng tay ra dấu: “Đó8là một con ma qua đường. Đại khái là một hai năm trước đã chết trên con đường nằm sau lưng khu thương mại. Họ điều tra được gần đó đã xảy ra đến mấy vụ tai nạn. Có điều, tòa lầu nơi anh tôi mở phòng gym là lần đầu xảy ra chuyện. Tai nạn trước đó đều xảy ra trong lầu thương mại ở sát vách, hơn nữa chẳng có điểm chung gì cả. Nên lúc anh tôi đi thăm dò, mới chẳng thăm dò được.”



“Nếu đã2tìm ra người, hẳn là đã có thể giải quyết nhanh chóng rồi.” Tôi nói.



Hứa Cửu gật đầu: “Sau khi điều tra ra, họ đã đi xử lý. Hình như là… hình như là đến gặp người nhà của người phụ nữ ấy, còn đến mộ, giải quyết cô ta. Chỉ vậy thôi.”



“Nếu thế, nếu chúng ta vào phòng tập gym thì không phải chẳng có chút biện pháp nào sao? Lẽ nào có thể rời phòng gym, đi tìm cái mộ ấy?” Tần Sơ hỏi.



Câu hỏi của anh4ta đã hỏi đúng chỗ mấu chốt.



“Ừ, theo tôi được biết, loại ma như thế, chỉ có thể giết chết người sợ chúng.” Tôi nói: “Nếu sợ hãi thì sẽ bị chúng khống chế. Nếu không sợ, cùng lắm là nhìn thấy một vài ảo giác thôi. Chúng chính là dùng cách đấy để khiến người ta sợ.”



“Không sợ là được hả? Nếu vậy thì quá dễ rồi. Mọi thứ ở đây đều là giả cả mà.” Hứa Cửu nói.



“Nhưng ma ở đây có thể giết chết chúng ta. Những NPC trong game đều có thể giết chết chúng ta.” Tần Sơ nói.



Hứa Cửu cứng họng.



“Nếu không sợ, chắc là sẽ không bị chúng tấn công thành công. Cho dù là thấy bản thân bị thương thì cũng chỉ là ảo giác mà thôi. Điều đáng lo duy nhất chính là chúng có khả năng chạm được vào vật có thực thể. Ví dụ như làm hỏng bóng đèn, làm sụp nền nhà… như vậy có thể sẽ bị thương đấy.”



“Thế thì vẫn rất nguy hiểm. Chúng ta chẳng có công cụ gì cả. Chúng ta lại không biết dùng đồ đạc ở đây.” Tần Sơ lắc đầu.



“Có lẽ có trang bị mà chúng ta chưa phát hiện ra!” Hứa Cửu nói, tinh thần phấn chấn, đi vào phòng chứa đồ lần nữa.



Tôi và Tần Sơ đành vào theo.



Đồ đạc trong này vẫn như cũ, không thấy bùa hộ thân mới xuất hiện. Những thứ khác cũng không có thêm văn bản hướng dẫn mới. Trong tình huống này, chúng tôi vẫn chẳng dùng được những đạo cụ này.



Nếu dùng ẩu, không khéo sẽ chuốc lấy phiền phức.



“Người của Thanh Diệp không đưa cho anh của anh thứ gì sao?” Tôi hỏi Hứa Cửu.



Hứa Cửu lắc đầu, tỏ ý mình không biết.
Nhưng chuyện này không thể nói cho Hứa Cửu và Tần Sơ biết được. Nếu họ sợ hãi, ma nữ này sẽ trở nên mạnh hơn.



Tôi phải tìm ra bản thể của cô ta.



Thứ đang thấy được chỉ là âm khí, chứ không phải bản thể.



Tính tính tính tình…



Đột nhiên, từ một đầu khác của phòng tập vang lại tiếng nhạc, tiếng nhạc rất có tiết tấu, vô cùng kích động.



“Nhạc thể dục nhịp điệu.” Hứa Cửu đột nhiên nói: “Ặc, bài thể dục nhịp điệu tôi dạy…”



Tôi và Tần Sơ đều nhìn sang Hứa Cửu.



“Anh tôi không mở khóa học này. Đây chính là bài mà tôi đang dạy.” Hứa Cửu vội giải thích, nhưng khó giấu được sự ngạc nhiên của mình.



Đây không phải là chuyện anh trai Hứa Cửu từng trải qua.



“Thế phòng tập gym này chính là phòng mà anh của anh mở à?” Tôi hỏi.



Hứa Cửu gật đầu khẳng định.



“Đi xem thử đi.” Tôi lại nói, rồi đi về hướng phát ra tiếng nhạc trước, cũng là hơi có âm khí lan lại.



Hứa Cửu và Tần Sơ đi theo sau lưng tôi.



Càng đến gần, tiếng nhạc càng lớn. Sàn nhà, vách tường và trần nhà tựa như cũng bị chấn động bởi âm thanh. Nhịp tim và hô hấp của tôi không biết từ lúc nào cũng nhảy theo tiết tấu của bài nhạc.



Sau khi vào hành lang, trước mặt chợt bừng sáng.



Bên tay trái là phòng, bên tay phải là cửa sổ sát nền. Tường ngoài của phòng cũng là cửa sổ sát nền. Ánh nắng từ hai bên rọi thẳng vào trong, còn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở hai bên phía ngoài căn phòng.



“Á… đây là phòng tập gym mà tôi làm việc!” Hứa Cửu kêu lên.



Ánh mắt của tôi đã di chuyển đến gian phòng bên tay trái.



Trong phòng không có người, chỉ có tiếng nhạc đang được phát.