Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1748 : Đàn tế
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Nam Cung Diệu cũng chẳng giải thích thêm, chỉ tiếp tục đọc những thứ cần Tần Sơ nhập vào.
Nỗi khó xử của Tần Sơ tính ra tôi cũng có thể thấy được.
Những nội dung kia đối với tôi thì toàn hoàn toàn phi logic, không có tý liên quan gì.1Chỉ có thể máy móc ghi nhớ lại mà nhập vào. Đối với Tần Sơ cũng như vậy.
Nếu không, đổi lại là tôi và Hứa Cửu thì cùng lắm cũng chỉ là tốc độ đôi tay chậm hơn một chút, làm nhân viên đánh máy đơn thuần là được.
Nhưng qua8một lát sau, Nam Cung Diệu bảo Tần Sơ lưu, vận hành tư liệu này, rồi lại bảo anh ta mở chương trình hệ thống gì đó, bắt đầu viết sửa nội dung trong ấy.
Tần Sơ thao tác những chuyện này rất thành thạo, tôi và Hứa Cửu nhìn cửa2sổ chương trình lạ hoắc mà đơ mặt ra.
Thao tác theo quy trình như thế, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi tôi định thần lại, nhận ra thời gian do hệ thống máy tính hiển thị đã trôi qua một giờ đồng hồ.
Chúng tôi đều chưa mất quá nhiều thời4gian ở những không gian này.
Trong một tiếng đồng hồ, bên tai tôi luôn không ngừng vang lên tiếng của Nam Cung Diệu và tiếng gõ bàn phím của Tần Sơ. Những âm thanh này đột nhiên ngừng lại, khiến tôi hơi không quen.
“Xong rồi.” Nam Cung Diệu nói.
Tần Sơ click chuột, vận hành chương trình.
Hình ảnh máy tính đột nhiên chớp tắt một cái, giống như sự cố nhỏ do bị chập điện, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Sự bình thường này chẳng kéo dài được lâu thì màn hình máy tính lại chớp tắt mấy lần.
Tần Sơ hồi hộp hỏi ý Nam Cung Diệu.
Tách một tiếng, máy tính vang ra tạp âm của dòng điện, trong loa còn vang ra tiếng xoẹt xoẹt.
Cửa sổ cuộc gọi video bị ngắt, mọi cửa sổ trên máy tính đều tự động đóng lại. Sau đó, màn hình máy tính tựa như tivi đời cũ, hết thảy từ trên xuống dưới của màn hình lập tức tối đen.
“Chết máy rồi à?” Hứa Cửu hỏi: “Hay là khởi động lại?”
“Tôi không biết. Tôi đâu có biết nãy giờ anh ta bảo tôi làm gì. Người đó… có khi nào có vấn đề không?” Lúc này Tần Sơ bắt đầu thấy sốt ruột.
Tôi không nhìn thấy âm khí trên người nhóm Thanh Diệp, nhưng trong tình huống này chuyện không có âm khí hoàn toàn không thể làm điểm phán đoán được.
Thực ra ba chúng tôi cũng chẳng có cách nào hay hơn, chỉ biết đi đến đâu tính đến đó, không nói tới kế hoạch.
Trên trời đột nhiên rớt xuống một chiếc phao cứu mạng, chúng tôi chỉ còn cách đưa tay nắm lấy.
Máy tình hình như đã tắt hoàn toàn.
Ở đây đang có người nhìn.
Tưởng Hựu sống lại, tôi có thể giả vờ là mình không biết gì, nhưng sau khi Tưởng Hựu sống lại rồi nhìn thấy lắm xác chết như vậy, tôi mà tiếp tục giả ngốc thì chẳng khác nào xem Tưởng Hựu là thằng đần.
Phải tìm một cơ hội…
Cả những người chết đang ở trước mặt này, những người bị hại này…
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Giờ phải làm gì đây? Những người này đều là… Ý tôi là, Hoan Quang! Hoan Quang không có ở đây đúng không!” Hứa Cửu cuống quýt hỏi.
Tôi lắc đầu.
Tôi không nhìn thấy Hoan Quang trong đống thi thể, cũng chẳng thấy người quen nào khác.
Trong này có thể còn có người ủy thác của Thanh Diệp, có thể còn có người liên quan đến những sự kiện mà Thanh Diệp đã xử lý, nhưng tôi đều chưa từng thấy mặt họ. Có thể là chưa từng thấy mặt, mà cũng có thể là vẫn chưa xem đến hồ sơ liên quan đến họ.
Chỉ xét về số lượng thì xác chết ở đây không thể bao gồm tất cả những người đã từng tiếp xúc với Thanh Diệp. Ở đây mới có hơn ba mươi cái xác mà thôi.
Trường hợp chỉ là người thân trong nhà bị cuốn vào sự kiện quái dị như Hoan Quang, tôi càng không thể biết hết được.
Mà tính sơ qua, nhóm mục tiêu có thể bị bắt vào không gian trò chơi thực sự quá khổng lồ.
Vừa nghĩ đến đây, tim tôi lại đập nhanh thêm mấy phần.
“Chuyện này chắc là biến đổi do chuyện vừa rồi gây ra.” Tôi quay đầu lại nói với Tần Sơ và Hứa Cửu.
“Đường nối thông mà anh ta nói chính là… đường vận chuyển xác chết?” Tần Sơ chua chát hỏi.
“Máy tính lại hỏng rồi.” Hứa Cửu quay người lại kiểm tra máy tính, mang về một tin xấu.
“Nếu vậy…” Tôi đưa ánh mắt về phía đàn tế.
Ầm – một tiếng động lớn, cắt đứt dòng tư duy của tôi.
Tiếng nổ vang lại từ bên ngoài căn nhà.
Trong phòng đàn tế không có cửa sổ. Trong phòng nghiên cứu này chỉ có phòng khách là có một cửa sổ.
Ba chúng tôi chạy ra phòng khách, đứng cạnh cửa sổ nhìn ra, thấy bên ngoài khu dân cư đang bốc lên một cột khói đen, gần như cao ngang với tòa lầu dân cư.
Trong đám khói, có người la hét chạy về phía này.