Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1765 : Giới tâm linh (5)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Cùng lúc này, tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang cản tôi lại.
Lực cản này không giống như lúc trước. Trước đó là sau khi tôi sử dụng năng lực, do không đủ nên không thể1nghịch chuyển năng lực của Quỷ Ngữ. Còn lần này, lực cản đó trực tiếp đối kháng với năng lực của tôi.
Là của Quỷ Ngữ?
Không đúng, là của người khác....
Tôi quay qua nhìn quả cầu.
Năng lực của cô8ta đã truyền vào đó.
Lúc này tôi mới phát hiện, không phải năng lực của cô ta đang truyền vào quả cầu, mà là quả cầu đang hút dần năng lực của cô ta.
Sự xuất hiện của tôi,2đã khiến quả cầu đó có phản ứng.
Tôi cảm giác có hàng ngàn cánh tay đang kéo lấy nguồn năng lực của tôi, ngăn cản không cho tôi giết Quỷ Ngữ.
Âm thanh phát ra từ miệng Quỷ Ngữ4thay đổi, nó đã yếu đi, cả người cô ta trở nên mềm nhũn, cứ như sắp chết.
Tuy nhiên cô ta sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Tôi nhận biết rất rõ điều này, cũng cảm nhận được vô số âm khí của vô số cánh tay hồn ma không giống nhau đang lôi kéo trên năng lực của tôi.
Quỷ Ngữ rốt cuộc đã dẫn đến bao nhiêu hồn ma?
Tôi cảm thấy kinh hoảng.
Mắt thấy năng lực chỉ có thể lãng phí như vậy, một lần nữa tôi thay đổi suy nghĩ.
Nếu đã không thể giết Quỷ Ngữ, vậy tôi sẽ phá quả cầu, thứ đang giúp Quỷ Ngữ liên kết với hai bên!
Tôi đưa tay ra, ngay vào lúc tôi chạm tay vào quả cầu thì có một luồng sức mạnh bộc phát.
Trong chớp mắt, quả cầu đã biến mất!
Thành công rồi!
“Áaaaa.” Quỷ Ngữ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tôi chấn động quay đầu, liền nhìn thấy con ngươi trong mắt Quỷ Ngữ rớt ra.
Bỗng mọi thứ im bặt.
Âm khí từ khoang mắt, miệng Quỷ Ngữ cứ thế bay ra dào dạt.
Diệp Thanh! Là Diệp Thanh!
Nếu là anh ta... Anh ta chắc là có thể tiêu diệt được bà Enna, giết chết Quỷ Ngữ nhỉ?
Tôi nghĩ vậy, chỉ cho tới khi nghe tiếng chim sẻ từ ngoài cửa sổ vọng vào tôi mới thực sự hồi phục được cảm giác thoát lực khi nãy.
“Ngô Linh....” Tôi buột miệng kêu lên, định đi lấy điện thoại của mình, nhưng thân thể lại mềm nhũn, nằm bẹp lên giường.
Một cơn đau đầu dữ dội xông đến.
Tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kì lạ, như thể tôi bị rơi trong một tấm nệm, sau khi xuyên qua nó thì rơi thẳng xuống biển sâu.
Áp lực nước và cái lạnh khiến tôi không thể di chuyển, cơ thể dần tê liệt.
Tuy nhiên đầu óc vẫn còn coi là tỉnh táo để có thể suy nghĩ trong cơn đau đó.
Đây là tác dụng phụ của việc sử dụng năng lực.
Vốn dĩ là Diệp Thanh giúp tôi gánh hậu quả của tác dụng phụ.
Lúc trước việc như vậy cũng từng xảy ra. Những lúc Diệp Thanh không thể thay tôi gánh việc này, tôi sẽ phải một mình chịu đựng nó.
Diệp Thanh đã xảy ra chuyện?
Trong hoàn cảnh này...
Không đúng, đó là việc đã xảy ra từ ba ngày trước.
Là lịch sử đã thay đổi, nên ảnh hưởng đến hiện tại, nhưng cái tác dụng phụ trì hoãn này... Liệu có phải vừa nãy Diệp Thanh đã làm gì đó rồi không?
Tôi không nghĩ ra nguyên nhân, bèn dừng suy nghĩ lại, rồi đột nhiên bị kéo xa.
Cơ thể chìm sâu xuống đáy biển, rơi trúng một tảng đá, cũng ngay vào lúc đó, cảnh vật xung quanh thay đổi, đại dương sâu thẳm đã biến thành bầu trời rộng lớn.
Thiếu oxy, gió lạnh... Còn... có cả những chiếc máy bay chở khách khổng lồ đang bay trước mặt...
Thoắt một cái, tôi không còn cảm thấy những va chạm, những tác động kia nữa, tôi đã đang ở bên trong máy bay.
Chỗ ngồi trong khoang này khá chật chội, hai bên đều có người, tôi còn nghe thấy cả tiếng trẻ em khóc, rồi âm thanh nói chuyện ồn ào. Mùi mồ hôi kinh dị... Không chỉ có mùi hôi đó.
Tôi ngước đầu, thấy đầu của một vị khách nào đó nhô lên khỏi ghế.
Mái tóc đen, dày như tảo biển rớt xuống chiếc bàn nhỏ trước mặt tôi do máy bay dao động.