Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1771 : Bỏ mặc
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
“Anh sao vậy?” Hai người đồng thanh hỏi tôi.
Tí Còi và Trần Hiểu Khâu cũng đang nhìn về phía tôi.
Tôi lắc đầu: “Trước đó quên liên lạc với Ngô Linh, chỉ lo nghĩ chuyện của Kỳ Bạch...” Tôi lại bổ1sung thêm một câu: “Số lượng ma xông ra rất nhiều, nếu là ba ngày thì... Trên mạng có một số tin đồn, chắc là không phải do ‘Tìm Linh’ hay Bạch An làm ra đâu.”
Tôi vừa nói những lời8này vừa nhấn số gọi điện thoại.
Nhưng lúc này tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, nhịp tim đập rất nhanh.
Đây đúng thật là một dấu hiệu không lành.
Sau khi bên kia bắt máy, tôi đã không còn tâm trạng2để nghĩ những chuyện này nữa.
Những chuyện lúc nãy nói với nhóm Tí Còi được tôi kể lại thêm một lần nữa. Nhưng mà, trọng tâm của lần kể này rơi vào những con ma chạy tán loạn kia.
Nhóm Ngô4Linh điều tra chuyện này chắc chắn sẽ tiện hơn nhiều so với chúng tôi. Chúng tôi muốn điều tra thì phải để Trần Hiểu Khâu tìm Trần Dật Hàm, phải đi vòng một vòng. Tuy rằng Trần Dật Hàm có quyền lực lớn, nhưng vẫn bị giới hạn bởi nhiều thứ, không phải muốn làm gì cũng được cả. Điểm này không so được với một người tự do như Nam Cung Diệu.
Sau khi kể xong, Ngô Linh đã bắt được trọng tâm, hỏi tôi về tình hình của Tí Còi.
Chuyện Tí Còi nhận được cuộc gọi đến tôi cũng đã kể và kể luôn cả quyết định của cậu ta.
Bốn người chúng tôi không hẳn là đồng ý hoàn toàn với cách làm của Tí Còi. Nói thật thì lúc nãy nghe thấy Tí Còi nói như thế, tôi đã muốn lên tiếng phản đối ngay. Nếu Tí Còi không đồng ý, tôi chỉ đành tìm cơ hội để giải quyết Kỳ Bạch trước.
Kỳ Bạch vô tội, nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể nào trơ mắt nhìn Tí Còi đi mạo hiểm được.
Trần Hiểu Khâu lên tiếng trước, tôi không có cơ hội để nói gì cả.
Bên phía Ngô Linh rất bình tĩnh, không phản đối gì về quyết định này của Tí Còi.
“Các cậu muốn cái gì? Nếu là bùa hộ thân thì không chắc là sẽ có tác dụng đâu. Chúng tôi vẫn chưa xác định được thực lực của Kỳ Bạch. Ngoài ra, nếu muốn lập kế hoạch nhằm vào năng lực của cậu Đàm thì hiện giờ chúng tôi không có đạo cụ nào thích hợp cả. Muốn chuẩn bị đạo cụ thì cần có thời gian, e rằng bên phía cậu Đàm không đợi nổi.” Ngô Linh nói tiếp: “Cách tốt nhất chính là để cậu Đàm ở chung một chỗ với chúng tôi, được chúng tôi bảo vệ. Nếu không thì cậu phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
Chuẩn bị thay đổi cái quá khứ này sau khi Tí Còi chết sao?
Tôi nghĩ như thế, bỗng cảm thấy hơi tức ngực.
Nhưng mà những lời Ngô Linh nói đều rất hợp lí, tôi chỉ đành kể lại hết cho Tí Còi.
Từ lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu đến nay, tôi chưa từng xoá bỏ sự nghi ngờ với Diệp Thanh
Tôi vốn cũng không định xoá bỏ.
Chúng tôi đều là người trưởng thành rồi, cái gì mà kết tình nghĩa anh em sống chết có nhau giống trong truyện tranh thì cũng quá ngu ngốc.
Chỉ cần mục tiêu của hai người giống nhau, hợp tác với nhau, những chuyện khác không quan trọng nữa.
Thế nhưng cái tương lai mà Thu Tử Dương cho tôi xem rất bi thảm và cũng rất chân thật.
Tôi ý thức được rằng, nếu cứ tiếp tục như thế, nói không chừng cái tương lai bi thảm đó sẽ trở thành thật đấy.
Đứng dưới toà nhà số sáu, tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa sổ ở tầng sáu, rồi rút chìa khoá mở cánh cửa chống trộm nặng trịch ra.
Cả cái thôn Sáu Công Nông tối om và im phăng phắc.
Tiếng mở cửa này đã vang vọng lại trong không gian.
Tôi không hề bị âm thanh này doạ sợ, nhưng bỗng cảm thấy có hơi tức ngực.
Tôi quay người lại, nhìn thấy một vệt sáng.
Ngọn lửa...
Đang đốt cái gì vậy?
Một cái cửa sổ nhỏ như thế...
Hoả thiêu xác chết sao?
Mẹ?
Bỗng có tiếng khóc của một cô bé vang vọng trong đầu tôi.
Một lát sau tôi liền biết là mình đã đi vào trong cảnh mộng một cách đột ngột, nhập vào người của Quỷ Ngữ.