Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1774 : Quỷ ngữ (3)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Tôi không nhìn thấy quá trình Quỷ Ngữ mua cầu thuỷ tinh. Tôi chỉ biết là, sau khi cô ta mở mục tìm kiếm ra, không phải gõ thẳng chữ “cầu thuỷ tinh”, “bảng gọi hồn” vào khung tìm kiếm mà là tìm một cửa tiệm nhỏ tên là “Người dệt giấc mơ”. Dưới một đống link liên kết lộn xộn mới có trang mà Quỷ Ngữ muốn tìm.
Nhấp vào trang đó, cảnh mộng lại bị1thay đổi.
“Á… á…”
Tôi nghe thấy tiếng hét thảm của Quỷ Ngữ.
Tiếng hét không phải được phát ra từ miệng của Quỷ Ngữ mà từ trong ý thức của cô ta. Ngoài ra còn có nỗi đau đớn trên cơ thể Quỷ Ngữ truyền đến người tôi.
Tôi ngây ra, chưa chú ý hoàn cảnh trước mắt.
Nhưng mà cái cảm giác đau đớn này cũng không đến mức quá lớn.
Tôi lập tức hoàn hồn lại, nhìn thấy Quỷ8Ngữ đang ngồi trên ghế.
Đây là… Căn phòng màu đen của Quỷ Ngữ?
Cửa được mở, nhưng dường như ngoài trời đã tối rồi.
Tôi không nhìn rõ được hoàn cảnh trong phòng. Ánh trăng rọi vào từ cửa mờ nhạt vô cùng.
Âm khí chui ra từ trên người Quỷ Ngữ…
Đợi đã!
Tôi mở to mắt nhìn về phía bóng người đứng trước mặt Quỷ Ngữ.
Tôi còn chưa kịp nhìn kĩ thì thấy âm khí xung quanh bóng người2đó đột nhiên biến mất hết.
Anh ta không hề xua tan những hồn ma kia mà đã nuốt chửng chúng!
Diệp Thanh!
Anh ta đang…
Tôi chỉ thấy nhức hết cả đầu.
Trong căn phòng tối om, hình như có đôi mắt ai đó đang nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bỗng giật nảy mình.
Đúng như những gì tôi nghĩ, trong khoảnh khắc hoàn hồn lại, tôi liền cảm nhận được cảm giác đau đớn trên cơ thể và mặt đất lạnh4như băng.
Tôi đang nằm dưới đất.
Lúc bò dậy từ dưới đất, tôi bị cửa chống trộm đụng một cái vào người, đau đến nỗi nghiến chặt răng.
Nhưng quay đầu nhìn lại thì tôi lại có cảm giác may mắn sau khi thoát chết.
Tôi đi vào cảnh mộng trong lúc mở cửa. Cơ thể của tôi ngã về phía trước, đập vào nền đất xi măng phía trong cửa, cùng lắm thì chỉ bị cửa chống trộm đụng hai ba cái thôi. Nếu như ngã ra phía sau, tôi sẽ ngã thẳng xuống bậc thang. Không ai biết là sẽ xảy ra hậu quả gì.
402.
Là căn nhà Quỷ Ngữ ở.
Đưa tay đẩy nhẹ thôi thì cửa đã mở ra rồi.
Tôi ngửi được có mùi tanh của máu.
Trong nhà không hề mở đèn, tôi cũng không đi bật đèn điện lên, chỉ dùng đèn pin trên điện thoại để soi sáng thôi.
Ánh sáng rọi vào, tôi nhìn thấy được vết máu trên tường.
Trên tường còn có một đường màu trắng dùng để khoanh vùng vị trí thi thể…
Trên sàn cũng có vết máu và cả những dấu chân lộn xộn.
Sau khi bật đèn điện thoại lên, tôi mới phát hiện hành lang, cầu thang đều có vết máu cả. Giơ điện thoại lên, tôi còn có thể nhìn thấy vết máu trên trần nhà nữa.
Nơi này, trông như một lò giết mổ vậy…
Tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng mau chóng kìm nén cảm giác khó chịu này lại.
Tôi đi vào trong nhà, đi thẳng đến căn phòng màu đen kia.
Trong phòng khá lộn xộn, ghế thì đổ ngã, gãy vụn, trông như vừa mới xảy ra một cuộc ẩu đả kịch liệt vậy. Nhưng điều kì lạ là, bàn tròn ở giữa vẫn sừng sững ở đó, tấm vải nhung trải trên bàn cũng không hề bị hư hại gì.
Trong phòng không có nhiều vết máu lắm, chắc là không phải tường được sơn màu đen nên đã che vết máu lại. Trên ngọn đèn chùm sặc sỡ kia cũng không hề dính máu, những cái ghế bị gãy đổ cũng không có. Thứ duy nhất dính máu chính là cái ghế ở ngay đối diện cửa và sàn nhà bên dưới cái ghế đó mà thôi.
Đây là chỗ Quỷ Ngữ ngồi trước đó.
Những vết máu này là máu của Quỷ Ngữ.
Có hai cái ghế được đặt ở hai bên của cái ghế kia, chúng vẫn lành lặn như bình thường.
Đây là chỗ ngồi của Thiên Thiên và Kỳ Bạch.
Hai người họ đã chết rồi, nhưng họ là bị âm khí của bà Enna giết chết, không có vết thương ngoài nào cả. Ghế cũng lành lặn không bị hư hại.
Trong phòng rất âm u lạnh lẽo.
Tôi cố gắng lắm mới cảm nhận được có một luồng âm khí do Diệp Thanh để lại.
Anh ta không có ở đây.
Cũng đúng.
Có cảnh sát đến đây rồi, thi thể của Quỷ Ngữ chắc là đã bị cảnh sát đưa đi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống điện thoại, bấm số gọi cho Trần Hiểu Khâu.