Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1779 : Đồng hồ Cát (2)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Lời nói của Tí Còi vừa dứt, cơn bão cát ở xung quanh cũng theo đó mà rơi xuống.
Thoáng chốc, những hạt cát vàng li ti như một cơn mưa màu vàng rơi như trút nước.
Tiếng xào xạc đã lấn mất âm cuối của Tí Còi.
Đợi đến khi cát phủ1đầy đất, biến mặt đất thành sa mạc, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn.
Trên mặt đất là sa mạc, nhưng có một điều phi thực tế đó là, trên sa mạc lại có một gốc cây Bạch Ngọc Lan đứng sừng sững ở đó. Bồ Công Anh8bay lơ lửng xung quanh rất ảo diệu, nhưng lại không chân thật.
Đôi chân của Tí Còi vùi lấp trong những hạt cát.
Cậu ta bước về phía trước, rút chân ra khỏi những đống cát đó, rồi lại giẫm vào.
Cứ như thế từng bước chân ngắn chân dài mà tiến2về phía trước, rồi đi với tốc độ nhanh hơn.
Cậu ta xông về hướng một thứ gì đó.
Nhưng trong tầm mắt của tôi, phía trước vẫn là sa mạc. Dù tôi có cố gắng dọc theo tầm mắt của Tí Còi mà tìm kiếm, cũng phí công vô ích.
Tôi có4chút kinh hoảng.
Không thể sử dụng năng lực thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bóng dáng Kỳ Bạch tôi cũng không thể thấy. Tôi không thấy, nhưng Tí Còi lại thấy!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kỳ Bạch đang nhằm vào Tí Còi, chỉ khiến cho cậu ta sản sinh ảo giác thôi sao?
Cho dù là vậy, tôi đáng lẽ là đã kết nối vào ý thức của Tí Còi rồi chứ. Những ký ức mà Tí Còi hồi tưởng lại tôi cũng thấy được, vậy mà bây giờ Tí Còi nhìn thấy ảo giác còn tôi thì không?
Cả người tôi toát mồ hôi lạnh.
Lúc này tôi chỉ có thể cắn răng, đuổi kịp bước chân Tí Còi, tiếp tục la hét bên tai cậu ta.
Tôi hy vọng Tí Còi có thể nghe thấy tiếng tôi, Tí Còi sẽ dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Nhưng cậu ta vẫn chạy đi, cát dưới chân đã giảm, nhưng vẫn không phát hiện sự tồn tại của tôi.
Cát vàng lùi đi, Tí Còi giẫm lên sàn nhà.
Khung cảnh kỳ quái kia đã biến mất, chỉ để lại một căn phòng khách.
Đây là phòng của Kỳ Bạch. Tôi đã thấy qua trong cảnh mộng
“Khè…” Con rắn trên chiếc đồng hồ cát đột nhiên sống lại, quay đầu sang muốn cắn tôi.
Tôi lập tức rụt tay lại, né được một cú đó.
Sự chú ý của Tí Còi chuyển qua nơi này.
“... Chỉ còn lại, một ít thời gian này thôi sao?” Tí Còi hỏi.
Dường như cậu ta không chú ý đến động tác của con rắn.
Tôi đổi vị trí đứng, mặt đối mặt với Tí Còi, một lần nữa đưa tay với tới đồng hồ cát.
Hai con rắn trên đồng hồ cát đều sống lại, thân thể phồng lên, quấn chặt lấy chiếc đồng hồ cát, đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào tôi, không ngừng nhe lưỡi.
Lúc này Tí Còi chỉ nhìn cái đồng hồ cát.
Con ngươi của cậu ta khẽ chuyển động, hình như muốn giương mắt, nhìn sang phía tôi đứng.
Đây có thể là cậu ta nhìn theo hướng động tác của con rắn.
Phát hiện tôi rồi sao? Tôi thầm vui mừng.
Lúc trước Nam Cung Diệu cũng phát hiện được tôi. Năng lực của anh ta hơi đặc biệt, có ưu thế ở phương diện này. Nhưng điều này ít nhất có thể chứng minh, cái loại cách ly tôi là không thể làm đến mức tuyệt đối được.
Chỉ cần Tí Còi ý thức được sự tồn tại của tôi…
Lúc này Tí Còi đột nhiên quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng cái cậu ta thấy không phải là tôi, mà là chiếc ghế sô pha trống không bên người!
Đệt!
Tôi nhịn không được mắng lên một tiếng.
Kỳ Bạch! Chắc chắn là Kỳ Bạch đã nói gì đó, dời đi sự chú ý của Tí Còi!
Hai con rắn nhìn chằm chằm tôi quấn quanh chiếc đồng hồ cát thật chặt, khuôn miệng mở ra lớn nhất có thể, một con ở trên, một con ở dưới, từ hai bên nuốt chửng lấy chiếc đồng hồ cát.
Tôi chỉ cảm thấy nhịp tim đột nhiên co rút lại.
Xảy ra chuyện gì vậy? Kỳ Bạch đã nói gì với Tí Còi?