Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1785 : Nỗi kinh hoàng trên không (2)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Cô ta chết rồi?
Chết rồi vẫn đi tìm Cố Nhan?
Hai chuyện này khiến đầu óc tôi rối rắm.
Điều càng khiến tôi không hiểu nổi là tại sao tôi lại đi vào cảnh mộng như vậy? Tại sao lúc chịu tác dụng phụ, tôi vẫn nhìn thấy chuyện này?
Tôi đã xác định được thân phận của Thu Tử Dương, nhưng đối với sự xuất hiện1của Thu Tử Dương trong ảo ảnh của tác dụng phụ thì vẫn còn đọng lại ngờ vực.
Lần trước khi tác dụng phụ phát tác, tôi đang đề phòng Diệp Thanh, nghĩ rằng Diệp Thanh có ý muốn gây rối, nên tôi đã nhìn thấy Diệp Thanh cướp thân thể của tôi, giết chết người nhà và bạn bè tôi.
Lần này khi tác dụng8phụ phát tác, tôi vừa nhìn thấy Kỳ Bạch sau khi chết biến thành ma, nên tôi lo lắng cho Tí Còi, rồi nhìn thấy cảnh tượng Tí Còi bị Kỳ Bạch giết chết. Chắc hẳn do tôi vẫn đang lo lắng cho tương lai của cả thế giới này, cũng có thể còn lo lắng mình sẽ biến thành đại ma vương cuối2cùng, cho nên tôi đã nhìn thấy… Thu Tử Dương?
Giải thích ở đoạn sau e là không được hợp lý.
Lo lắng fan não tàn này đánh úp Cố Nhan lại càng không hợp lý.
Có điều, trước đó quả đúng là tôi từng lo lắng những ngôi sao lớn này sẽ biến thành linh hồn khủng bố.
Tôi quay lại khoang hạng nhất.
Cố Nhan đang nghỉ4ngơi, ý thức đã dừng lại, có vẻ đang ngủ.
Cố Nhan có biến thành linh hồn mà tôi đang lo lắng hay không? Bị một fan cuồng giết chết, thế nên trả thù xã hội? Trả thù đám người hâm mộ cuồng nhiệt?
Hay… cô ta sẽ trút giận sang Nam Thiên?
Tim tôi đánh thịch một cái.
Nếu sự tình liên lụy đến Nam Thiên, người của Thanh Diệp chắc chắn sẽ bị cuốn vào trong ấy.
Bản thân Nam Thiên đang sở hữu một năng lực gì đó chưa rõ. Số anh ta rất may, anh ta có thể nhìn thấy tôi, đó là sự thực…
Cùng lúc đang suy nghĩ những vấn đề này thì tôi cũng cảm thấy âm khí của fan cuồng kia đang bay lại.
Cô ta xuyên qua vách ngăn, đi vào khoang hạng nhất.
Ma nữ không nhìn thấy tôi, bay ngang qua người tôi, dò xét từng hành khách trên ghế ngồi.
Ghế ngồi trên khoang hạng nhất vốn ít hơn rất nhiều, muốn kiểm ra cũng dễ.
Tim tôi như muốn nhảy lên, đang phân vân là mình nên ra tay giải quyết tai họa ngầm ngay bây giờ, hay đợi xem xem diễn tiến của sự việc.
Điều khiến tôi bất ngờ là, ma nữ đi ngang qua người Cố Nhan, chẳng hề dừng lại.
Hình như chiếc kính râm to trên mặt Cố Nhan đã gây trở ngại cho sự phán đoán của cô ta. Cô ta nhìn Cố Nhan một thoáng, bước chân không dừng lại mà nhanh chóng rời đi.
Không nhận ra?
Tim tôi lại treo lên lần nữa.
Ma nữ ấy liếc nhìn đứa bé, hình như càng thấy chán ghét hơn, bịt tai định bỏ chạy.
Có vẻ không hề nhận ra…
Tôi đang nghĩ như thế thì ma nữ lại khựng lại.
Lúc này, cô ta đã cách tôi khá xa, khiến tôi không thấy rõ cô ta đang làm gì.
Vị trí ấy…
Tôi quay đầu qua, định tìm xung quanh xem có sơ đồ hướng dẫn trong khoang máy bay không.
Mỗi ghế ngồi chắc là đều có một thứ như thế, nhưng không nhất định là được dán lên.
Tôi vẫn chưa tìm được bản đồ thì đã thấy ma nữ lùi trở lại trước.
Cô ta nhìn trừng trừng đứa bé, bịt tai la lớn: “Ồn chết được! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết hết đi!”
Ác ý mãnh liệt ấy khiến âm khí của cô ta bắt đầu cuộn trào.
Tiếng khóc của đứa bé chợt im bặt, đổi thành tiếng la hoảng hốt của người mẹ.
“Cục cưng! Cục cưng!”
Đứa bé giống như do khóc quá dữ, miệng đang há ra, cố gắng hít thở, nhưng lập tức bị ngạt thở.
Nữ tiếp viên lúc này cũng đã bối rối.
Trong khung cảnh hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng cười của ma nữ.
Ma nữ bật cười, cười đầy hả hê.
Nữ tiếp viên đang cấp cứu cho đứa bé, có trưởng đội tiếp viên phát thanh, hỏi trong hành khách có ai là bác sĩ không.
Có nhiều nữ tiếp viên chạy đến đây hơn.
Rèm che khoang hạng nhất được vén ra.
Tôi đã cảm nhận được sự thắc mắc trong lòng của Cố Nhan.
Vừa quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy Cố Nhan đã thức giấc, kéo cao kính râm lên, để lộ ra toàn bộ khuôn mặt, đang xoay đầu trông về phía này.
Tôi cũng cảm nhận được âm khí từ sau lưng lan đến, còn tràn đầy ác ý trong ấy.
Cố Nhan không có ý di chuyển, chỉ tháo kính râm xuống nhìn một lát xong liền xoay qua nói chuyện với người quản lý của mình.