Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1792 : Tiêu diệt
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Sức tưởng tượng của con ma nữ rất chân thực, cô ta đã nghĩ đến việc Nam Thiên sẽ tiến đến và bóp chặt lấy họng của mình.
Lúc này Nam Thiên ra tay một cách thần tốc, bóp lấy cổ của con ma nữ.
Tôi cũng không biết rốt cuộc là Nam Thiên ra tay nhanh hơn hay là suy nghĩ này1của ma nữ xuất hiện trước hơn.
Rắc rắc!
Theo những âm thanh nghe như tiếng xương gãy này, cổ con ma nữ bị bẻ gãy mất.
Hồn ma chắc hẳn là sẽ không e sợ gì trước những thương tổn thế này. Nhưng sau khi ma nữ phát hiện cổ mình bị bẻ gãy xong thì bỗng giật nảy mình, trong đầu chỉ8còn nghĩ đến cái chết mà thôi.
Linh hồn của tôi đột nhiên bay lên cao, xông lên không trung.
Tôi cúi đầu nhìn về phía Nam Thiên và con ma nữ ở phía dưới.
Ma nữ đang biến mất dần, bóng dáng của Nam Thiên cũng biến mất theo.
Đột nhiên tôi lại nhìn thấy có ánh sáng mờ nhạt.
Lần này là ánh sáng2ban mai thật rồi.
Tôi đã trở về với cơ thể của mình.
Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Sự xuất hiện đột ngột của Nam Thiên nằm ngoài dự tính của tôi. Cho dù tôi có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ ra được là mọi chuyện lại tiến triển theo hướng thế này.
Tôi vội cầm điện thoại lên4và gọi cho Ngô Linh.
Trong cảnh mộng, tôi rất chắc chắn rằng Nam Thiên là trong dạng hồn chứ không phải ma, tôi nghi ngờ hồn Nam Thiên bị lìa khỏi xác, nhưng rốt cuộc có phải hồn lìa khỏi xác thật hay không thì tôi không dám chắc chắn.
Nếu như Nam Thiên chết rồi…
“Ừ, chuyện đó có hơi rắc rối chút. Nam Cung đang nói chuyện điện thoại với em trai anh ấy, xem ra… Là không có tiến triển gì rồi.” Lúc này Ngô Linh không thể bình thản nổi nữa, cô ấy khẽ thở dài một cách bất lực.
Đổi lại là một người xa lạ khác, e rằng Thanh Diệp sẽ có vô vàn cách để đối phó với anh ta, nhưng người này lại là em trai của một trong những thành viên trong nhóm, mọi chuyện đều trở nên rắc rối hẳn.
Ngô Linh cúp máy, chấm dứt cuộc gọi giữa tôi với cô ấy.
Tôi lại kể cho bọn Tí Còi nghe về chuyện này trong nhóm chat.
Được một bữa dậy sớm nên tôi đã đi mua thức ăn sáng cho cả nhà.
Em gái rất nhớ thương những món ăn này.
“Bữa sáng trong căn-tin trường chỉ có cháo, dưa cải muối, bánh bao… Ngay cả bánh quẩy cũng không có!” Em gái bắt đầu phàn nàn.
“Thức ăn sáng trong căn tin trường em chỉ ít như thế thôi sao?”
“Trước đây có bánh quẩy, bánh chiên gì đó nữa, học kì này mới không có nữa, đều chỉ bán những món tốt cho sức khoẻ thôi. Ở ngoài trường cũng chỉ có những món tốt cho sức khoẻ.” Em gái cảm thấy rất đau lòng: “Tiệm ăn trên hai con đường đó đều là đất của nhà trường, trường quyết định không thuê đất cho những tiệm bán thịt nướng, lẩu chua cay nữa.”
Tôi cảm thấy cạn lời, đột nhiên nghĩ đến cái tiệm bán gà rán gây ra hoạ lớn ở ngoài đại học Dân Khánh.
Không biết là đại học Dân Khánh có quyết định thế này có phải là do chuyện xảy ra lần đó không.
Cha mẹ nghe xong thì đồng loạt lên tiếng khen hay, bắt đầu khen ngợi cách làm này của đại học Dân Khánh.
“Không hổ danh là trường nổi tiếng!”
“Con cũng thật là, ăn cái loại thức ăn không hợp vệ sinh đó không tốt đâu!”
Bọn họ cũng không quên việc cằn nhằn em gái.
Em gái tập trung ăn bánh quẩy với vẻ mặt buồn bực.