Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 18 : Mã số 023 - Quái thai tết nguyên đán (10)

Ngày đăng: 16:41 30/04/20


“Đây nè, chính là căn nhà này. Nó vốn là căn nhà của gia đình ông Lý, con dâu ông ấy sinh em bé, hai người già họ chuyển tới nhà của con trai để chăm sóc cho đứa trẻ rồi nên họ cho thuê căn nhà này.



Đùng đùng! Đùng đùng đùng đùng đùng!



Rầm rầm rầm...



“Tôi nói, hai người có thật là người nhà của họ không vậy hả?”



“Dì ơi, cảm ơn dì, tiếp theo thì người trong nhà chúng tôi tự giải quyết…”



Sột soạt.



“Ồ, là dì Tiền đó sao, tôi còn tưởng là ai gõ cửa nữa? Í, dì Tiền, mọi người tìm đôi vợ chồng trẻ kia hả?”



“Không phải tôi…”



Rầm rầm rầm.



“A Diểu, tới chặn cửa lại.”



“Này, các người làm gì…”



Rầm!



“Ôi trời ơi, mùi gì thế này?”



Đùng đùng đùng...



“Có chuyện gì vậy? Chuyện này là sao vậy hả?”



“Các người rốt cuộc là ai? Dì Tiền, dì dẫn ai tới vậy hả?”



“Đã… chết rồi… được ba ngày rồi!”
“Hả?” Gã Béo với biểu cảm nằm cũng trúng đạn.



“Nếu không thì cậu đi lấy hồ sơ?” Tí Còi cho Gã Béo quyền lựa chọn.



Gã Béo lắc lắc đầu, khối thịt mỡ trên mặt run lên bần bật



“Vậy cứ quyết định như vậy đi!” Tí Còi vỗ vỗ vai tôi.



“Quyết định gì chứ?” Tôi cười không được khóc cũng không xong



“Nè, chìa khóa giao cho anh đó.” Tí Còi móc một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ra.



Khi đó, tôi tìm tới sở cảnh sát phá cửa mà đi vào, sau đó khóa cửa được sửa lại, chìa khóa giao cho Tí Còi cất giữ.



Tôi nhìn chiếc chìa khóa, quyết định nhận lấy, nắm chặt chiếc chìa khóa bị túi quần của Tí Còi ủ nóng. Không biết tại sao lại nghĩ tới cái tủ hồ sơ trong bóng tối u ám kia.



“Anh Kỳ, sẵn tiện anh xem thử họ mất tích lúc nào nhé?” Tí Còi nhắc tôi, “Xem thử vụ án sau cùng của họ.”



“Ừm, được thôi.” Tôi đồng ý bừa.



“Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu nhỉ? Chúng ta đã đi theo trình tự chính thống, phía cục cảnh sát đã ra thông báo tìm người mất tích, các anh cũng đã đi dò hỏi ở khu dân cư kia luôn rồi.” Quách Ngọc Khiết lên tiếng, “Đợi sau khi tháo dỡ, di dời xong mà vẫn chưa tìm được người thì ghi lại biên bản, nếu như họ xuất hiện thì trả tiền bồi thường tháo dỡ di dời, chẳng phải là được sao?”



Gã Béo nghe xong gật đầu lia lịa.



Tí Còi lại lắc đầu, “Mới tìm được có mấy ngày thì đã không tìm nữa sao? Đến khi đó phía truyền thông lại mừng quýnh lên nữa! Chúng ta làm vậy là cống hiến đề tài cho họ, cái gì mà “chủ nhà không rõ tung tích, chính phủ bạo lực tháo dỡ di dời nhà”, tin tức truyền đi mấy lần, sẽ trở thành “chính phủ bạo lực tháo dỡ di dời nhà, chủ nhà mất tích không rõ tung tích”, lại qua vài ngày sau, có lẽ sẽ viết chúng ta vì muốn tháo dỡ di dời nhà, nên giết người vứt xác rồi.”



Chuyện này có lẽ chẳng có ảnh hưởng gì tới việc tháo dỡ di dời, nhà cần tháo dỡ vẫn phải tháo dỡ, nhưng đụng phải cá nhân thì... ối mẹ ơi, ảnh hưởng tới con đường thăng tiến đấy!



“Có làm quá lên không vậy?” Quách Ngọc Khiết với vẻ mặt “anh đang chém gió chứ gì”.



“Không thể không đề phòng, em phải dùng ý nghĩ xấu xa nhất để suy đoán suy nghĩ của những người không có giới hạn xấu nhất.” Tí Còi bày ra vẻ mặt đau buồn với thói đời ấm lạnh.