Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1800 : Bony (2)
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Tôi đã nhìn thấy được những chuyện xảy ra lúc đó trong ý thức của cô bé.
Cha cô bé đang đọc truyện ru cô bé ngủ. Cô bé nghe thấy tiếng của cha mình, cảm nhận được ánh đèn vàng ấm áp bên giường liền dần chìm1vào trong giấc ngủ. Mãi cho đến khi tiếng thuỷ tinh vỡ làm cô bé thức giấc, mở mắt ra, cô bé nhìn thấy trong phòng tối om.
Cũng không hẳn là tối hoàn toàn. Có ánh trăng rọi vào từ phía cửa sổ. Tấm rèm cửa sổ8có in hình mèo con, thỏ con không được dày lắm, không thể chặn được ánh trăng chiếu vào.
Có gió thổi vào, làm rèm cửa sổ đung đưa trong gió. Hình mèo con, thỏ con trên rèm cửa sổ cũng trở nên méo mó.
Cô bé cảm thấy2lạnh, cảm thấy bất an.
Cô bé nhìn thấy có một cái tay thò ra từ phía sau rèm.
Rèm cửa sổ lại buông xuống.
Ở phía sau tấm rèm cửa có thêm một cái bóng người nhô ra.
Có người đã trèo vào từ cửa sổ.
Cô bé cảm thấy hoảng4sợ, nhưng lại không thể phát ra tiếng gì cả. Thật ra cô bé không cần phát ra tiếng. Cô bé có thể dùng năng lực của mình, để cha “nghe thấy” tiếng của mình.
Cô bé cố gắng hét lên, cố gắng gọi “cha” trong ý thức của mình. Cha cô bé đang ngủ, nhưng đã nghe thấy tiếng của cô bé và đang tỉnh giấc.
Rèm cửa sổ bị bay lên do bóng người kia.
Người đó không giở rèm ra, chỉ đi thẳng về phía trước.
Rèm cửa sổ trượt xuống từ trên người nó, cô bé đã nhìn thấy được mặt mũi của nó.
Đó là một cái bóng đen.
Tôi chỉ có thể nhận biết được danh tính của thứ này thông qua kí ức của cô bé. Cô bé chắc là không hề nhìn thấy âm khí. Đoạn kí ức này của cô bé có chính xác hay không thì còn phải đợi xác thực lại.
Tôi không nhìn thấy có âm khí rõ rệt trên người của cái bóng đen này.
Cô bé trừng to mắt nhìn chằm chằm về phía cái bóng đen. Bóng đen từ từ tiến lại gần, nó giơ tay lên, giống như đang định bắt lấy cô bé.
“Này! Mày là ai?” Tiếng quát của cha cô bé vang lên ngoài cửa phòng.
Phụt, có thứ gì đó bắn vào người của cái bóng đen, đánh tan cái bóng đen ra.
Cha cô bé vốn đang chạy vọt qua đây, nhưng bây giờ lại bỗng khựng lại.
Có vài người đang vây xung quanh dàn âm thanh, còn những người khác hoặc đang nằm ngửa hoặc đang nằm sấp một cách ngả ngớn, vừa uống rượu vừa hút thuốc.
Trong phòng ngập tràn mùi khói.
Tôi cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.
Sàn nhà trông khá bình thường, ở giữa phòng khách có trải một tấm thảm.
Tôi nhìn thấy cái bóng đen dưới sàn. Hình thù của cái bóng đen đó có chút kì lạ, không giống như là bóng của đồ nội thất hay là người nào đó.
Dưới cái nhìn của tôi, cái bóng đen đó bắt đầu di chuyển. Nó đang lan rộng ra!
Cái bóng đen chạm vào tấm thảm, rất nhanh sau đó, một góc của tấm thảm bị biến thành màu đen.
Đám thanh niên kia vẫn không có phát hiện ra.
Bóng đen tiếp tục lan rộng, mãi cho đến khi nó che phủ cả mặt sàn, mới có người cảm thấy không ổn.
“Đây là gì vậy? Bị dơ rồi à?” Có người cúi người xuống, cơ thể loạng choạng, đưa tay sờ xuống mặt sàn.
Cái bóng đen đó nhảy vọt lên, nuốt mất ngón tay của người đó, rồi từ từ lan lên trên, nuốt chửng hết cả cơ thể!
Những người khác nghe thấy tiếng kêu của cậu ta mới quay đầu nhìn lại.
Cái người bị nuốt chửng kia đang nằm sấp dưới đất trông như bị tan chảy ra vậy, lẫn vào trong cái bóng đen dưới sàn. Trong cái bóng đen xuất hiện một cái bóng người nhô lên. Có những mảng màu khác xuất hiện trên nền màu đen.
“Này! Cậu nằm sấp dưới sàn làm gì vậy? Không chịu nổi rồi hả?” Cậu thanh niên cầm chai bia đi đến và đá vào cái bóng người xuất hiện dưới sàn.
Cái bóng người đó từ từ bò dậy, mặt mũi y hệt như cái người lúc nãy, nhưng mặt không có cảm xúc gì cả, trông giống như là một bản sao người sáp vậy.
Nó nhìn về phía cậu thanh niên đá mình, không lên tiếng, cũng không có nhúc nhích gì.
Dường như cậu thanh niên đã cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như thế, mặt cậu ta đầy vẻ cau có lên tiếng quát mắng ầm ĩ.
Đăng!
Tiếng nhạc quỷ dị kết thúc bởi một nốt trọng âm.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía dàn âm thanh, nhất thời không ai để ý đến xung đột ở bên này nữa. Ngay cả cậu thanh niên kia cũng quay đầu nhìn sang đó.