Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1814 : Xin chào, chủ nhân của tôi (5)
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
“Là Lữ Xảo Lam?” Tôi hỏi lại một lần nữa.
Mấy giây sau, tôi mới nhận được câu trả lời từ Cổ Mạch.
“Đúng là Lữ Xảo Lam. Nam Cung đã nhìn kỹ qua rồi, không sai, đúng là Lữ Xảo Lam.”
Lữ Xảo Lam chưa chết.
Gấu bông nói sai rồi ư….
Có lẽ điều tồi tệ nhất chính là gấu1bông đang gạt tôi.
Tôi cảm thấy bị sốc, tay chân có chút lạnh.
Tôi gắng gượng đứng dậy: “Vậy để tôi đi gặp cô ấy!”
“Bật chế độ loa ngoài, để tôi nghe giọng của cô ta. Bên Nam Cung sẽ luôn nhìn camera giám sát.” Giọng nói của Cổ Mạch rất bình tĩnh, để tâm trạng của tôi8ổn định lại chút đã: “Bên Linh và Gã Khờ thì chúng tôi sẽ tiếp tục liên lạc. Không sao đâu. Hỏi rõ là đã xảy ra chuyện gì, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Lúc này, cuối cùng Cổ Mạch cũng thể hiện ra được cái phẩm chất của người từng trải.
Tôi bật chế độ loa2ngoài trên điện thoại, xong nói với nhóm Tí Còi bọn họ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trên thực tế, chỉ cần nghe những gì tôi nói thì bọn họ cũng hiểu là xảy ra chuyện gì rồi.
“Em đi cùng anh.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu một cái, chưa kịp nói lời từ chối4thì Trần Hiểu Khâu đã đi ra ngoài trước rồi.
Tí Còi và Gã Béo chắc hẳn cũng là muốn mở miệng đòi đi cùng, Quách Ngọc Khiết thì đứng dậy luôn rồi, nhưng hành động của tất cả bọn họ đều không nhanh bằng Trần Hiểu Khâu. Dưới tình huống đã có thêm Trần Hiểu Khâu đi cùng thì việc bọn họ lại đi theo nữa thì sẽ là quá bắt mắt.
Tôi và Trần Hiểu Khâu đi đến cổng đơn vị, trên đường không hề nói lời nào, cả hai đều căng dây thần kinh.
Bên cạnh phòng bảo vệ, tôi nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Lữ Xảo Lam.
“Cậu Lâm!” Lữ Xảo Lam vừa nhìn thoáng qua đã thấy tôi, định bước tới, nhưng bị bảo vệ ngăn lại.
Bước chân của tôi hơi ngừng, quan sát Lữ Xảo Lam một hồi.
Điều có thể chắc chắn là, người phụ nữ này và Lữ Xảo Lam có vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau, vẻ mặt tiều tụy, trong mắt nổi gân máu, đầu tóc và quần áo có chút rối loạn.
Trên người cô ta không hề có âm khí, trên tay cũng chẳng cầm gấu bông, không mang theo túi xách, nên không thể nào đem gấu bông giấu ở đâu được.
Phổi của tôi sắp nổ tung, não có chút thiếu oxy.
Trần Hiểu Khâu kế bên có vẻ đỡ hơn tôi, còn Lữ Xảo Lam chạy phía trước trông có vẻ chẳng có gì là mệt cả. Điều này một lần nữa khiến tôi hoài nghi thân phận của Lữ Xảo Lam.
Lữ Xảo Lam chạy đến một tòa lầu chung cư trước mặt. Giống như những nơi cư trú khác, cư dân ở đây lầu nào lầu nấy cũng đều gắn cửa chống trộm.
Cửa đóng, nhưng Lữ Xảo Lam giơ tay kéo một cái thì cửa đã mở ra.
Tôi và Trần Hiểu Khâu chỉ chậm hơn một chút so với Lữ Xảo Lam.
Một tay Trần Hiểu Khâu nắm chặt lấy cánh cửa chống trộm sắp bị đóng lại, xông thẳng vào bên trong, cánh tay còn lại nắm lấy Lữ Xảo Lam.
Lữ Xảo Lam không hề quay đầu lại, đẩy Trần Hiểu Khâu ra, ba bước gộp thành hai mà chạy thẳng lên lầu.
Khoảnh khắc ấy, sức lực của cô ấy cực mạnh, cơ thể của Trần Hiểu Khâu bị đập mạnh vào cửa chống trộm, văng ra ngoài.
Tôi ở ngay sau Trần Hiểu Khâu liền trở thành đệm đỡ.
Lá phổi như sắp nổ tung này lại càng thêm đau đớn tột cùng, khiến tôi ho khan.
Trần Hiểu Khâu chẳng thèm bận tâm, thấy tôi đã bước vào cửa liền tiếp tục đuổi theo Lữ Xảo Lam.
Tôi đành cố sức chịu đựng, gắng gượng mà lên lầu.
Lữ Xảo Lam ngừng lại trước một cánh cửa, không chút nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào nó.
“Lữ Xảo Lam.” Cuối cùng Trần Hiểu Khâu cũng đứng ở bên cạnh của Lữ Xảo Lam, giơ tay nắm chặt lấy cô ấy.
Tôi dựa tay vào thành cầu thang, bước lên vài bậc thang cuối cùng.
Lữ Xảo Lam vẫn không hề bận tâm đến chúng tôi. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Cô ấy run rẩy, nhưng vẫn giơ tay về phía cánh cửa trước mặt.
Cô ấy còn chưa đụng được đến cánh cửa thì “két” một tiếng, cửa tự động mở ra.
Sau cánh cửa từ từ mở ra kia không có ai cả.
Lữ Xảo Lam chầm chậm cúi đầu, tôi và Trần Hiểu Khâu cũng cúi đầu theo.
Sau cánh cửa, một con gấu bông đang tựa vào cánh cửa, cả một nửa người của nó đều ẩn sau cánh cửa, nó thò đầu ra rồi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Lữ Xảo Lam.