Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1827 : Những món đồ Chơi (1)
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
So với những người đồ chơi khác thì bộ dạng của ông lão có vẻ thiếu sức sống hơn. Ông ta ngồi bất động, còn những người khác đều biết tự hoạt động.
Khi bé gái và con rối gỗ ngồi vào ghế, họ liền bắt đầu cuộc họp.
Bóng của Karan đi ra từ cánh cửa nằm sau lưng bé gái, cảnh tượng trên căn bản vẫn giống hệt hôm đó.
Trong lúc tôi đang thắc mắc thì ông lão đờ đẫn tựa như được thổi hồn vào xác, nói chuyện, hoạt động như những người đồ chơi khác.
Tôi nhìn1họ, rồi nhìn sang hai chỗ ngồi còn trống.
Ngô Linh và tôi đều không có mặt.
Điều này chắc hẳn đã chứng minh hai chúng tôi đều chưa bị bắt. Thân thể chưa bị bắt, còn linh hồn lại càng không thể bị bắt.
Nhưng biểu hiện của ông lão...
Tôi nhìn ông ta, nhớ đến cảnh tượng chia tay khi nãy.
Sau khi thị trấn đó sụp đổ, linh hồn và thân thể ông ta đều bị linh hồn đồ chơi bắt được ư?
Hình như chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.
Tôi cảm thấy hơi buồn.
Người ta ít nhiều8gì cũng đã từng trò chuyện với tôi, cho tôi một lời khuyên.
Bây giờ người ta đã chết, tôi cũng chẳng biết nên làm gì. Tùy tiện hồi sinh người ta, hình như không thỏa đáng lắm.
Tôi vòng quanh một vòng trong gian phòng, nhận thấy cách bày biện vẫn tương tự như tôi đã thấy trong cảnh mộng, là bản sao của phòng cô bé kia. Nhưng ở đây tôi lại chẳng tìm thấy những phòng kí túc xá của hiệp hội thầy trừ ma, cũng chẳng nhìn thấy dãy hành lang dùng để phong ấn đồ2vật.
Tôi bay ra khỏi nhà, đứng trên nóc nhà nhìn xuống đường phố xung quanh.
Cảnh vật trên đường giống hệt lúc tôi mới đến, người trong thị trấn đều bị biến thành đồ chơi, động tác cứng đờ, nhưng hành vi lại rất giống người sống. Trò chuyện như người sống, đi lại như người sống, mua bán đồ, làm việc như người sống.
Bóng tôi dừng lại giữa không trung, ngoảnh đầu nhìn cánh rừng ở sau lưng.
Lúc nãy có tiếng động vang ra từ sâu bên trong khu rừng, vừa giống gió lay động cây cối, vừa giống có thứ gì đó đi ngang qua.
Tôi tựa vào phía sau một căn nhà, yên lặng đợi một lát.
Xào xạc… Xào xạc…
Gì vậy nhỉ?
Đang suy nghĩ, tôi chợt nhìn thấy có hai đốm sáng lờ mờ xuất hiện trong rừng. Ánh sáng đó đương nhiên không thể là nguồn sáng của đèn pin hay đuốc, mà là một đôi mắt xanh rờn.
Tôi nín thở, thấy trong khu rừng tối om, một cái bóng đang dần trở nên rõ ràng.
Cái bóng đó cuối cùng đã ra khỏi rừng cây rậm rạp, đi vào vùng có ánh trăng không có tán lá che đậy. Điều này khiến tôi thấy rõ hình dạng của nó. Một con sói, nhưng không phải sói thật, là sói đồ chơi.
Gọi là chó có lẽ sẽ đúng hơn. Có điều, đồ chơi đấy không hề dễ thương, mà bộ dạng hung dữ, khiến người ta phải thắc mắc sao lại có công ty chế tạo ra thứ đồ chơi khiến người ta không thích nổi như vậy.
Lông con sói xù lên, rối bời, dưới ánh trăng cứ tựa như đang mặc áo giáp. Mắt nó xanh thẫm, đang phát sáng. Lúc di chuyển, thì miệng nó cứ há ra hợp vào, lưỡi cũng hết thè ra lại thụt vào.
Bộ dạng này thực sự khá khôi hài.
Trong bầu không khí quái đản, con sói đã hoàn toàn lộ dạng dưới ánh trăng.
Tôi nhìn ra được, hình như đây còn là đồ chơi dùng điện, mắt phát sáng, miệng lưỡi biết cử động, đều là chức năng của đồ chơi. Mà ngoại hình của đồ chơi này thực sự được chế tạo cẩu thả quá, giống như hàng giả thuộc loại kém chất lượng nhất do mấy xưởng tư nhân làm.
Cánh rừng phía sau lưng con sói lại có tiếng động tương tự vang ra. Lần này không phải là đồ chơi động vật kì quái đi ra nữa, mà là một người lính tí hon có ngũ quan lệch lạc. Nó đi cà giật cà thọt, di chuyện chậm chạp, đôi mắt không cân xứng không phát sáng, nhưng nhìn vào còn rợn người hơn đôi mắt phát sáng của con sói.
Xào xạc… Xào xạc…
Trong khu rừng quanh thị trấn, tiếng động vang lên dồn dập.