Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1843 : Bệnh dịch

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Sự giao lưu của bọn họ khiến tim tôi nảy lên.



Cách chết của Lữ Xảo Lam đã thay đổi rồi ư? Cái chết của cô ấy đã có biến hóa gì sao?



Như vậy thì trên thực tế sẽ còn phát sinh1một vấn đề. Đó là tuy tôi không có kí ức như vậy, nhưng chắc chắn tôi có tồn tại trong quá khứ đó mới đúng. Trong kí ức của nhóm Ngô Linh, tôi có làm điều gì không?



Lòng bàn tay8tôi đổ mồ hôi, tim đập loạn nhịp, đầu óc cũng bấn loạn.



Trong chuyện quái dị có rất nhiều hiện tượng không thể diễn tả rõ được, ít nhất có rất nhiều vấn đề mà trước mắt khoa học không cách2nào lý giải nổi, còn có những tình tiết, những bước ngoặt không phù hợp với logic thông thường. Hiện tại, thứ không hợp logic này đúng lúc rơi xuống đầu tôi.



Điều này giống như tôi tận mắt nhìn thấy tình4cảnh xung quanh bị đảo ngược.



Nghe lời đồn thổi, làm người ngoài cuộc đứng quan sát; cùng với đích thân trải qua, đó là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.



Tôi đợi một lúc, nghe Trần Hiểu Khâu dựa theo những lời mình vừa nói bắt đầu phân tích hành động của Lina.



Hai câu chuyện mà Lina đã kể cũng bị Trần Hiểu Khâu đưa ra, tiến hành phân tích những chi tiết bên trong.



Ngô Linh cũng tham gia phân tích. Gã Béo cùng Nam Cung Diệu thì chốc chốc lại xen vào. Lưu Miểu sẽ đặt câu hỏi. Tí Còi có lúc sẽ được hỏi vài vấn đề. Quách Ngọc Khiết cùng Cổ Mạch thì rất trầm mặc.



Tôi cũng đang trầm mặc, nhưng lại là vì tâm tư hầu như không đặt vào chuyện này.



Lina có nói dối hay không, hoàn toàn không phải là điểm mà hiện tại tôi đang quan tâm.



Tôi thấy lo lắng, muốn biết Lữ Xảo Lam rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, điều này khiến tôi không thể nào bình tĩnh nghe bọn họ phân tích được. Tiếng nói của bọn họ vào tai tôi thì tựa như đã thành những tạp âm ong ong.



“Xem ra vậy là không sai rồi.” Sau cùng Trần Hiểu Khâu nói.



Ngô Linh gật đầu: “Ừ, Lina đang gạt các cậu.”
Tôi hơi ngơ ra.



“Nhưng, rốt cuộc cô bé đã vươn tay đến một nơi xa như thế bằng cách nào? Năng lực không gian đặc biệt của cô bé ư?” Lưu Miểu gãi đầu hỏi.



“Lây truyền bệnh dịch, luôn cần có một nguồn bệnh và con đường lây lan.” Nam Cung Diệu nói.



“Đồ chơi đó.” Trần Hiểu Khâu đột nhiên nói.



Mấy người chúng tôi đều bừng hiểu ra.



Tôi lại lần nữa cảm thấy thắc mắc.



“Đúng vậy! Đồ chơi! Cho nên sau khi đám gấu đó quay lại, Lữ Xảo Lam mới xảy ra chuyện!” Tí Còi vỗ đùi.



Tim tôi như run lên một cái.



Sau khi đã vỡ ra, mấy người chúng tôi đều trở nên trầm mặc.



Quách Ngọc Khiết khẽ hỏi: “Cần nói cho bọn gấu biết không?”



Tôi trố mắt nhìn Quách Ngọc Khiết.



“Thôi bỏ đi.” Tí Còi và Cổ Mạch trông có vẻ như là hai người vô tâm nhất, lần này lại cùng đồng loạt lên tiếng.



“Nếu cho chúng biết là chúng đã lây virus cho chủ của mình, hại chết chủ nhân của chúng, e rằng chúng nó sẽ không chấp nhận nổi.” Ngô Linh nói, xem như cũng đồng tình với quyết định của hai người kia.



Quách Ngọc Khiết là người đau lòng nhất: “Lúc chúng trở lại bên cạnh Lữ Xảo Lam, chúng đã vui mừng biết bao… ”