Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1848 : Ảo thính

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Không ai thao tác máy tính, cũng chẳng ai di chuyển. Họ vừa giống những người đồ chơi tôi đã thấy trước đây, vừa giống như tượng gỗ.



Tôi dừng bước, gõ cửa nhè nhẹ mới thấy họ có cử động, chuyển ánh mắt qua tôi.



Tôi bị họ nhìn sững như thế, trong lòng lại cảm thấy kì quái, hắng giọng một tiếng, hỏi một câu thừa thãi: “Mọi người… không sao chứ?”



Bốn người họ lắc đầu.



“Không sao.” Một người trong số họ đáp, lúc nói1còn nhìn ra cửa sổ một cái, rồi lại hờ hững nhìn lại tôi: “Có điều vẫn chưa quen lắm… chắc qua một thời gian nữa rồi sẽ ổn thôi.”



Kiểu nói này nghe ra vẫn bình thường, giống như những lời mà người bình thường sẽ nói.



Tôi gật đầu, rời đi.



Về đến văn phòng của mình, quả nhiên tôi đã nghe thấy tiếng của đám Tí Còi.



Họ thấy tôi vào thì chào một tiếng, thần thái, động tác đều rất tự nhiên.



Tôi trở tay đóng8cửa, kể lại chuyện vừa nhìn thấy.



“Không phải chứ?” Tí Còi phản ứng đầu tiên, hơi hoảng hốt nhìn tôi.



“Đợt hướng dẫn tâm lý trước không phải rất tốt à?” Quách Ngọc Khiết thắc mắc.



Khi đó, mọi người nghe giọng điệu giảng giải êm dịu bác sĩ tâm lý, làm đủ thứ hoạt động nhỏ, biểu hiện ai cũng bình thường. Mỗi người còn có thời gian trao đôi riêng với bác sĩ tâm lý, cũng có phát biểu trước tập thể, chia sẻ cảm2nhận của mình, bày tỏ tiếc thương đối với người đã mất.



Mọi thứ trong tang lễ của Tưởng Hựu cũng bình thường. Mấy người chúng tôi có đi tham gia. Cha mẹ anh ta đương nhiên rất đau lòng, nhưng đồng nghiệp trong tổ của Tưởng Hựu thì không đến nỗi.



Chuyện đã qua đi, sự sợ hãi không thể hết nhanh, nhưng đáng lẽ không nên gia tăng mới đúng.



Tôi lập tức nghi ngờ phải chăng một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ,4một sự kiện nào đó lại phát sinh thay đổi mà tôi không biết. Nhưng qua phản ứng của đám Tí Còi thì thấy họ cũng chẳng nhận ra sự kì lạ của những người kia, càng không nghĩ đến chuyện những người kia đã bị dọa đến trình độ này.



“Trong lầu không có gì sao? Không có ma à?” Trần Hiểu Khâu hỏi tôi.




“Có cần tụi em đi cùng không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.



“Dễ gây chú ý quá. Không cần đâu.” Tôi từ chối ý tốt của họ.



Một mình đi trên hành lang yên ắng, lúc ngang qua văn phòng của Tưởng Hựu, tôi thấy những người trong văn phòng vẫn khoác bộ dạng của tượng gỗ, những văn phòng khác thì đóng cửa, chỉ mỗi văn phòng của Sếp Già là loáng thoáng có tiếng nói chuyện vang ra.



Tôi đi thẳng một mạch đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang.



Nhà vệ sinh nam thực sự không thể coi là sạch sẽ, sau chuyện lần trước, nhân viên vệ sinh không dọn dẹp kĩ càng nơi này. Nghe Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết nói, nhà vệ sinh nữ ở tầng này cũng chẳng mấy khi được dọn dẹp.



Tôi đi đến buồng vệ sinh trong cùng. Trong này đã bị dỡ, vẫn còn mảnh vụn của nền nhà và bồn cầu.



Bác sĩ già kia không để lại vết tích gì của mình ở trong này, không có vết máu, sau khi buồng ngăn bị dỡ cũng không lưu lại dấu vết gì cả.



Tôi cúi đầu nhìn quanh một lượt, rồi ngẩng đầu lên.



Trong buồng ngăn không có vấn đề.



Lão Vương bảo có tiếng nước, trong buồng ngăn đã bị tháo dỡ này chỉ có một đoạn ống nước, nhưng không bị rỉ nước.



Bồn cầu ở mấy buồng ngăn khác vẫn bình thường, vòi nước trên bồn rửa tay vẫn mở được. Nhưng nhìn những mảng gạch men này thì biết, nơi đây đã rất lâu chẳng ai sử dụng, đều khô ran, còn đóng bụi.



Tôi đứng trong nhà vệ sinh một lát.



Tiếng nước có lẽ là âm thanh trong đường ống. Lắng tai nghe ngóng, nếu có âm thanh, ở trong không gian yên tĩnh này chắc chắn sẽ nghe thấy.



Tôi đợi rõ lâu mà chẳng nghe thấy gì cả.



Quả nhiên là ảo thính, bị điên mất rồi…



Tôi cảm thấy hơi buồn, thở dài rồi rời khỏi nhà vệ sinh.