Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1851 : Không rõ tung tích

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Hồn ma vừa giết người hớn hở nhìn Cố Nhan. Sau khi nhìn thấy nụ cười của Cố Nhan, cũng bất giác nở nụ cười.



“Đi thôi.” Cố Nhan nhẹ nhàng nói, trên khuôn mặt vẫn còn nụ cười.



Hồn ma tựa như đã nhận được cổ vũ nào đó, vẻ mặt phấn khích vẫn còn, ngẩng cao đầu, đi về một hướng nọ.



Tôi biết anh ta không phải đi đầu thai, cũng không phải về nhà, mà đi làm vai trò “Kị sĩ bóng đêm” của mình.



Tôi thoáng nhìn Cố Nhan, định tìm một1cái đồng hồ ở gần đó.



Cảnh sát ở hiện trường đã hoàn hồn lại, báo cáo tình hình với trung tâm chỉ huy qua bộ đàm, theo quy trình cũng đã báo cáo thời gian.



Tôi lập tức tỉnh lại từ kí ức, lấy di động ra, xem đồng hồ trên màn hình.



“Sao vậy anh?” Em gái quay qua hỏi.



Tôi cảm thấy tiếc, thời điểm ấy đã trôi qua hơn nửa tiếng rồi.



Hơn nửa tiếng… hiện giờ con ma ấy đang ở đâu?



Tôi vẫn muốn xem kí ức của hồn ma, nhưng kí ức8đã đứt đoạn khi anh ta rời hiện trường giết người.



Tôi lại cảm thấy tiếc nuối và có hơi thắc mắc.



Mô thức của năng lực đọc kí ức này chỉ có thể xem được nội dung kí ức trước đó nửa giờ sao?



Em gái đẩy cánh tay tôi.



Tôi định thần lại, cất di động đi: “Không có gì. Vẫn còn nửa giờ nữa.”



“Anh thấy chán lắm hả? Hiệu ứng đẹp mắt quá chừng mà.” Em gái nói.



“Cũng được.” Tôi trả lời qua loa.



Phim còn nửa tiếng cuối cùng. Khi hết phim, nam chính2và nữ chính ôm nhau, nhìn mặt trời bên ngoài phi thuyền vũ trụ.



Tôi chẳng quan tâm đến mô tuýp kết thúc cũ rích này, nhắm mắt lại, muốn nhìn thấy vị trí hiện tại của hồn ma.




Họ là ma, nhưng khác với những hồn ma thông thường.



Cả con ma tương lai khiến tôi cảm thấy cực kỳ bế tắc lúc đầu, cái thứ mới ảnh hưởng đến quán cơm nữa!



Cảm giác kì lạ ấy…



Tôi sững người ra.



Em gái đang huơ huơ tay trước mắt tôi: “Anh, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy? Cả ngày nay cứ thất thần mãi.”



“À, không có gì. Hơi mệt, tối qua ngủ trễ ấy mà.” Tôi viện cớ.



“Vậy mình ăn xong rồi về nhé.” Em gái nói.



“Không sao. Cứ ăn thong thả.” Tôi mỉm cười.



Tôi không mấy vui khi về nhà quá sớm. Lúc về, chúng tôi chắc chắn sẽ đi đường cũ, phải ngang qua bảng quảng cáo đó, cũng sẽ ngang qua hiện trường án mạng.



Hiện trường chưa chắc đã được dọn dẹp sạch sẽ, mà dẫu đã dọn xong rồi, người đi đường gần đó, ông chủ và nhân viên các tiệm hàng ven đường, không chừng sẽ nói gì đó.



Như một bản năng, tôi muốn bảo vệ em gái, không muốn nó nhìn thấy cảnh tượng ấy.



Em gái cười hì hì, tiếp tục ăn bánh kem, tích cực giới thiệu món cho tôi. Tôi không mấy hứng thú, nhìn nó ăn một mạch mấy cái là đã thấy ngán rồi.



Lúc em gái đi lấy bánh kem lần hai, tôi kiểm tra di động. Ngô Linh đã nhận được tin nhắn, Nam Cung Diệu cũng đã tra được sự kiện ba người chết vừa xảy ra, Ngô Linh và Lưu Miểu đang gấp rút đến hiện trường, xem thử có thể tìm ra hướng đi của con ma đó không.



Để một thứ như thế lởn vởn bên ngoài, là để mặc cho một cỗ máy giết chóc lang thang ở bên ngoài.



Tình huống này không hề dễ thở hơn chuyện của Lina.



Tôi cảm thấy đau đầu, lại nhớ đến vấn đề then chốt vừa tìm ra, thì càng đau đầu hơn.



Tôi lờ mờ cảm thấy, “tôi” trong tương lai đã thành công. Ít nhất thì hắn đang từng bước thúc đẩy kế hoạch của mình. Thế giới hiện thực đã thay đổi từ lâu, từ lâu đã có người biến thành một dạng tồn tại như ma tương lai.



Đây đã không còn là sự xâm nhập đơn thuần nữa.